101 Trong khe núi, Trần Dung co rúm lại, giống như Thượng tẩu, vẫn không hề nhúc nhích. Tuy rằng bọn họ không hiểu biết gì về chiến sự nhưng ở thời điểm này cũng có thể cảm giác được không khí bất đồng.
102 Tóc xõa xuống trên trán Trần Dung, nàng ôm ngực, hít sâu một hơi. Khẩu khí có chút chua sót. Chậm rãi, Trần Dung ngẩng đầu lên. Trong nắng sớm, nàng ngẩng đầu nhìn chàng, mắt to quyến rũ sáng ngời, nghiêm túc ngắm nhìn chàng.
103 Xe ngựa chậm rãi chạy đi. Không biết vì sao, Trần Dung rõ ràng cảm giác được, Vương Hoằng đánh xe rất chậm, chẳng lẽ, chàng biết tâm tư của mình, muốn lưu giữ thời khắc này thêm một ít ư? Nghĩ đến đây, Trần Dung cười khổ một tiếng.
104 Cười cười, Nguyễn thị vươn tay ngọc chỉ xuống, một bên vòng quanh chén trà, một bên nhỏ nhẹ nói: “Không sai, là người biết câu dẫn nam nhân. Lang Gia Vương Thất, Nhiễm tướng quân, còn có Nam Dương vương, hồn của bọn họ đều bị nữ lang như ngươi câu đi mất rồi.
105 Khi Trần Dung trở lại sân, đám người Bình ẩu và Thượng tẩu đều xông lên, ôm nàng lên tiếng khóc lớn. Lúc này Trần Dung đã mỏi mệt đến cực điểm, liền không kiên nhẫn buông bọn họ ra, phân phó chuẩn bị nước nóng tắm rửa.
106 Nhìn các kỵ sĩ khuôn mặt đều bị che khuất trong lớp áo giáp, Lý Thành bước ra, hai tay chặp lại định mở miệng. Không đợi lời tiếp đón của hắn thốt ra, trong mười mấy kỵ sĩ truyền đến một giọng nói người Tấn: “Các ngươi là đội ngũ của Trần thị tại Nam Dương?” Bọn họ nhận ra mình.
107 Tay phải Nhiễm Mẫn vỗ vài cái, lên tiếng cuồng tiếu. Y cười đến mức trào nước mắt, rồi mới từ từ ngừng lại. Nghiêng đầu, tùy ý để tóc rủ rối tung trên gương mặt tuấn mỹ lập thể, tùy ý để một lọn tóc che trước mặt y.
108 Mà lúc này, nàng thấy được. Nàng đã thấy được y phẫn nộ, y tức hận! Trần Dung nâng đầu, nhìn thẳng y…… Trong nháy mắt vui mừng vô tận cùng tự giễu chuốc khổ làm cho hốc mắt của nàng nhanh chóng trở nên ướt át, lệ ứ đầy vành mắt.
109 Trần Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nương theo ánh sao nhìn gương mặt tuấn mỹ trầm ngừng kia. Khi cảm nhận thấy ánh mắt của nàng, hai mắt đen như mực của Nhiễm Mẫn nhìn thẳng chân trời xa xôi, không để ý đến nàng.
110 Nhiễm Mẫn làm việc luôn quyết đoán, sáng sớm ngày hôm sau, y bố trí một chút rồi mang theo Trần Dung chạy tới thành Nam Dương. Lúc này y thay trường bào bình thường của kẻ sĩ, ngay cả Trần Dung cũng giả trang thành thiếu niên, quần áo trường bào màu xanh nhạt, trên đầu còn đội đấu lạp, nếu không dáng người thướt tha kia thật sự không giấu nổi.
111 Trần Tam lang nói đến chỗ thương tâm òa khóc lên, say sưa nói lời mơ hồ. Trần Dung hỏi vài câu, thấy rốt cuộc không hỏi ra gì nữa, lại nhìn thấy vài người vội vã chạy tới đây.
112 Trần Dung thấp giọng an ủi: “Có tướng quân ở đây sao ta có thể xảy ra chuyện gì được?” Thượng tẩu lên tiếng đáp, có điều khi lão đáp lời lão vẫn liếc về phía Nhiễm Mẫn, vẻ mặt đầy nghi vấn.
113 Nghe thanh niên kẻ sĩ cười sang sảng, Trần Dung suýt nữa bật cười ra tiếng. Nhưng đương nhiên nàng không cười, chẳng những không thể cười, nàng còn an phận cúi đầu, lui ra phía sau một bước.
114 Gương mặt Nhiễm Mẫn trầm xuống, tay phải vung lên, quát: “Đi nhanh chút. ” Cũng không cần y phân phó, chúng thân vệ đã bước xa như bay. Chỉ chốc lát, bọn họ đi tới chỗ châm lửa.
115 Trần Dung rũ mắt không nói. Đảo mắt, đêm đã khuya. Trần Dung ngủ trong phòng thoang thoảng mùi Long Tiên Hương, nghe gió đêm thổi qua rừng trúc xào xạc, trằn trọc một lúc.
116 Nhiễm Mẫn ở trong thành lâu. Khi Trần Dung đến, y đang trầm giọng hạ lệnh với vài tướng sĩ. Lúc này, dù là Nhiễm Mẫn hay là chúng tướng đều mặc quần áo thường phục.
117 Chỉ thấy Mộ Dung Khác cười lạnh một tiếng, hai mắt dưới mặt nạ sắc bén như dao nhìn chằm chằm Vương Hoằng: “Vương Thất lang, hôm nay ta dẫn đại quân tiến đến, cũng không phải là vì đấu võ mồm với ngươi.
118 Chén ngọc thợ khéo tinh mỹ, thân dài, trên phần bụng chén tròn đầy vẽ một con tiên hạc. Miệng tiên hạc chạm đến đúng mép chén. Rượu trong chén ngọc tỏa sắc ngọc bích, nhẹ nhàng lấp lóa, khẽ gợn sóng nước, vô cùng đẹp mắt.
119 Trần Dung miệng nói như vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng đỏ, tay phải lại không tự chủ được kéo vạt áo, muốn cho bản thân mát mẻ hơn chút. Nhưng theo động tác của nàng, một bên ngực tuyết trắng gần như lộ ra hơn phân nửa, ngay cả đóa anh đào trên đỉnh kia cũng như ẩn như hiện dưới ánh nến.
120 Bàn tay Vương Hoằng đang phủ lên nơi riêng tư của nàng chợt ngừng lại. Một tay khẽ chống người dậy, Vương Hoằng ngẩng đầu nhìn Trần Dung. Chàng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn: “A Dung.