1 Từng gặp biển xanh mênh mông khó muốn làm con sông nhỏ…
Ý nghĩa của câu trên chính là: Nếu bạn đã từng thấy qua biển lớn nào như thế, thì tất cả biển trên thế giới này sẽ không còn được gọi là biển nữa.
2 Ngôi nhà vẫn là kiểu cũ một phòng khách ba phòng ngủ, tuy cũ nhưng được sửa sạng lại nên bên trong rất sạch sẽ. Trên bàn gỗ vuông sơn đỏ ở phòng khách đã dọn đầy đủ các món ăn, hai mặn một chay, thêm một chén canh, lại còn là món canh cà chua với trứng mà cô thích nhất.
3 Trước mắt sương mù mờ mịt bao phủ quanh cô, toàn thân ướt đẫm bởi mồ hôi. Hòa Lam giãy dụa, cố gắng muốn duỗi thẳng tay chân, nhưng mặc kệ cô có cố gắng thế nào thì cái loại cảm giác ươn ướt trơn trợt kia vẫn cứ nằm mãi trên cơ thể không sao giũ bỏ được.
4 Sau khi Hòa Lam ăn cơm trưa xong rồi cùng Lệ Ngôn mang theo tư liệu đi đến thành Bắc. Nơi đấy là vùng ngoại ô thành phố, rộng lớn hàng trăm dặm (50000 mét), dân cư thưa thớt, ô tô bò từ từ dọc theo sườn dốc, đồng cỏ xanh bát ngát bên ngoài cửa xe trôi ngược dần, giữa đường còn có một số cánh hoa rụng rơi lả tả.
5 Lúc Hòa Lam về đến nhà thì trời đã tối. Cô ở cửa ra vào lần mò tìm kiếm công tắc mở đèn nhưng mày mò mãi mà đèn vẫn không sáng. Cô tắt rồi mở lại lần nữa mới hay bóng đèn đã hỏng.
6 Hôm sau là ngày nghỉ, lúc Bạch Tiềm đang không biết làm gì thì bị cú điện thoại của Trác Ninh gọi đến đường lớn dưới chân núi khu thành Bắc.
7 Không khí trong phòng đột nhiên lạnh lẽo.
Trác Ninh nhận ly rượu trong tay Lý Mạn thù, mở miệng nói, “Tiềm không uống rượu. ”
Trong mắt Lý Mạn Thù thoáng hiện lên nét kinh ngạc, đôi mắt càng thêm tối lại, nụ cười cũng càng sâu, “Thật sao? Nhìn không giống lắm.
8 Sáng sớm hôm sau, Hòa Lam phát hiện quần lót mình bị ướt.
Thiếu nữ hai mươi ba tuổi, chưa từng có bạn trai, thỉnh thoảng mộng xuân cũng không phải là chuyện to tát.
9 Những ngày sau đó trôi qua rất bình thường. Trác Ninh gọi Bạch Tiềm đến một hộp đêm tên ‘Ánh trăng’.
“Làm gì mà cứ chau mặt thế?” Trác Ninh khoác vai kéo cậu đi vào bên trong.
10 Đêm hôm đó, Bạch Tiềm như nổi điên, đánh tên côn đồ kia nằm bẹp trên mặt đất, gần như không còn thở nữa. Cổ họng Hòa Lam nghẹn lại, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Bạch Tiềm điên rồ, bạo lực, tàn nhẫn như vậy.
11 Vụ án vẫn dậm chân tại chỗ. Mấy ngày nay mặt Hòa Lam đều buồn rười rượi. Mặc dù Bạch Tiềm không còn nổi cáu với cô nữa nhưng vẫn đối xử với cô rất lạnh lùng, Hòa Lam cảm thấy không thoải mái chút nào.
12 Trong bệnh viện luôn có mùi nước sát trùng, cho nên Hòa Lam rất không thích.
Sáng sớm, mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể nhìn thấy làn bụi mỏng bay phất phơ trong không khí giữa phòng bệnh sạch sẽ trắng tinh.
13 Buổi tối hôm đó, Bạch Tiềm kiên quyết đòi về nhà, Hòa Lam không khuyên được cậu, sau khi hỏi bác sĩ thì làm thủ tục xuất viện cho cậu. Sức khỏe Bạch Tiềm rất tốt, khả năng hồi phục cũng rất nhanh.
14 Bạch Tiềm nói tiếp, “Nhưng hung thủ của sáu năm sau không phải là kẻ giết người vào sáu năm trước. ”
Hòa Lam nói: “Tại sao?”
Bạch Tiềm cười di chuyển đầu ngón tay chỉ vào cô gái cột dây tóc màu đỏ, “Mỗi một hung thủ đều có sự biến thái, cố chấp và kiêu ngạo riêng, đặc biệt là những hung thủ gây án lớn.
15 Mấy ngày nữa lại trôi qua, đảo mắt đã sắp tới ngày khai giảng, cây xanh phủ kín con đường nhỏ ngập nước, mấy cây hoa ở con hẻm bắt đầu nở những chùm hoa nho nhỏ, nhuộm đỏ cả một mảng tường màu trắng.
16 Sau đó Vương Đại Lực dẫn người đi, cửa sắt nặng nề bị kéo lại, sau tiếng xác nhận kho hàng bị người bên ngoài khóa lại. Bạch Tiềm còn nằm trên mặt đất, mái tóc đen nhánh xõa lòa xòa trên mặt chỉ để lộ ra cái cằm nhọn, trầm lặng không hề có chút tức giận nào.
17 Sau khi về phòng, Hòa Lam liền lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Dòng nước mát lạnh xối từ mái tóc rối bù xuống mặt rồi lan đều khắp người cô.
18 Thầy dạy toán đi công tác, tiết toán được đổi thành tiết mỹ thuật, cũng là học ở phòng học lớn trên tầng năm. Bạch Tiềm chọn một vị trí gần cửa sổ, buồn chán nghịch ngợm bút chì trong tay.
19 Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, sương mù dày đặc bao phủ cả thành phố.
Buổi tối là thời điểm luôn dễ dàng khiến người ta mơ tưởng.
20 Sau khi về nhà, Hòa Lam kiểm tra cả người cậu, “Có bị thương không?”
Bạch Tiềm lắc đầu mỉm cười với cô, “Không, em rất khỏe. ”
“Có thật không? Em đừng lừa chị.