1 "Chị Hân Nhi, tạm biệt", nhìn vẻ mặt lưu luyến của bọn trẻ Tiểu Bàn Tiểu Tề, trong lòng Hân Nhi vẫn xúc động cùng thương cảm, Đúng vậy a, mình đã từng ở cô nhi viện này từng bước một lại một anh trai chị gái chú gì, bọn họ đều nói sẽ trở lại thăm, trên thực tế, đã đi liền đi luôn, phần lớn mọi người đều không trở về thăm bọn họ, một lần lại một lần chờ mong, cuối cùng Hân Nhi cũng đã hiểu.
2 Hai người trên giường bị âm thanh của hộp âu phục rơi xuống đất làm hoảng sợ, khóe miệng Liễu Mị xẹt qua cười khẽ, lại vẫn như cũ ôm chặt Thạch Phong, "Phong.
3 Không biết từ lúc nào Hân Nhi đi về dưới lầu nhà mình, căn phòng 30 m² kia, cho dù cũ nát chật hẹp, nhưng vẫn là nơi nương náu của mình, cô có thể khóc, cười, có thể.
4 Ánh mặt trời chiếu rọi vào người con gái trên giường, mặc dù người con gái không phải vô cùng xinh đẹp gương mặt thanh tú dưới ánh mặt trời nhưng cũng đặc biệt mê người, chỉ thấy người con gái trên giường chau mày, giống như mơ thấy chuyện gì đó khiến cô đau lòng, vẻ mặt kia đau đớn, ngay cả sắc mặt cũng lộ vẻ hơi tái xanh, làm người ta nhịn không được muốn bảo vệ cô cho tốt, vì cô an ủi đau thương.
5 Trên một chiếc du thuyền xa hoa, một người đàn ông cầm ly rượu trong tay, lông mày hẹp dài, sống mũi cao gầy, cằm nhọn, cộng thêm một đôi mắt sáng rực như kim cương, có lúc thần thái lóe sáng liếc nhìn mọi sự vật, làm cho anh nhìn giống chú mèo Ba Tư nghênh ngang kiêu ngạo, môi hồng mỏng đẹp đẽ vênh lên có chút khắc nghiệt, mang theo chút mùi vị hung hăng càn quấy, tất cả ngũ quan trên mặt anh tổ hợp thành khuôn mặt hoàn mỹ, bộ dạng kiêu căng kia không đặt bất kỳ ai vào trong mắt, khiến người ta không dời mắt được, anh chính là bác sĩ thiên tài Diệp Phi, cũng là thiếu gia của ngân hàng Diệp thị.
6 "Thiếu gia"Chỉ thấy nữ quản gia ăn mặc đồng phục cung kính hành lễ đối với người tới. "Ừ" Một tiếng này đối với Diệp Phi mà nói đại khái là không muốn nhiều lời đối với bất cứ ai, trừ Tuyết Nhi, dường như quản gia cũng quen rồi nên chỉ cung kính đứng ở một bên.
7 Hân Nhi đang cẩn thận đi xuống lầu, lại bị má Chu từ phòng bếp đi ra thấy, "Ôi, tiểu thư Tuyết Nhi, sao cô lại một mình xuống lầu. . . , có chuyện gì cứ phân phó chúng tôi là được, tại sao có thể tự mình đi như thế, vết thương của cô còn chưa khỏe, sơ ý không cẩn thận bị thương, thiếu gia sẽ không bỏ qua cho chúng tôi " Vừa nói xong bên xông lên đỡ Hân Nhi.
8 Hai năm sau tại sân bay nước Pháp. "Tổng giám đốc, hợp đồng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ông Frankish đã chuẩn bị dạ tiệc để chào đón anh. " Thư ký báo cáo tình hình công tác với Âu Dương Thần, một bên Âu Dương Thần nhận lấy hành lý, "Ừ, cậu vất vả rồi" không hổ là trợ thủ đắc lực của Âu Dương Thần, anh hiểu tác phong làm việc của Âu Dương Thần, quả quyết dứt khoát, cũng không dài dòng dây dưa, ở trên thị trường thủ đoạn buôn bán của Âu Dương Thần là đã ra tên phải nhanh chuẩn ngoan, cũng vì vậy mà trong 5 năm ngắn ngủn, tập đoàn Euclid đã thành công đứng trong top 100 tập đoàn mạnh nhất thế giới, đối với việc Âu Dương Thần 22 tuổi tiếp nhận Euclid quả thật đã từng làm cho cổ đông cũ khó có thể khuất phục, đối với quyết sách to gan lãnh khốc của Âu Dương Thần, đã từng để cho bọn họ có cơ hội chất vấn, nhưng hôm nay, cũng không còn người nào dám chất vấn nửa lời đối với quyết sách của Âu Dương Thần, dù sao lợi ích luôn đặt lên hàng đầu, mà bây giờ Euclid đã thực sự có chỗ đứng ở Châu Âu, Âu Dương Thần nắm giữ hơn một phần hai cổ phần, hơn nữa bọn họ tuyệt đối tin tưởng anh có khả năng để cho bọn họ ra khỏi hội đồng quản trị, cho nên giữ bọn họ đến bây giờ cũng chỉ là chú ý đến một chút công lao của bọn họ hồi trước, điểm này tất cả cổ đông cũng đồng ý, mặc dù có lúc thủ đoạn của Âu Dương Thần vô cùng tàn khốc, nhưng đối với bọn họ vẫn còn có chút nhân từ, nhưng mà bọn họ cũng biết nhân từ của Âu Dương Thần là có giới hạn, nếu như bọn họ dám khiêu chiến điểm nhân từ này, như vậy kết cục của bọn họ sẽ rất bi thảm.
9 Nhà họ Diệp"Bà Chu, thiếu gia trở về chưa?""Thưa ông chủ, thiếu gia về rồi, đang ở trong phòng" Bà Chu cung kính đáp. "Đi gọi thiếu gia xuống dùng cơm""Vâng"Chỉ thấy ông cụ lại ngồi ở đại sảnh, vẻ mặt rất hiền lành, nhưng mà trong lúc mơ hồ vẫn để lộ ra một cảm giác uy nghiêm, đây chính là ông cụ nhà họ Diệp, ông cụ Diệp là người có quyền uy tuyệt đối ở nhà họ Diệp, những người khác không được phép không vâng lời, trừ đứa cháu trai, trung niên đã phải mang tang, sự ra đi của con trai và con dâu vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng, cháu trai Diệp Phi hoàn toàn do chính tay ông nuôi lớn, đối với Diệp Phi, ông cụ đặt toàn bộ hi vọng ở trên người Diệp Phi, từ nhỏ đã yêu cầu hết sức nghiêm nghị đối với cháu trai, đứa cháu này là người thừa kế duy nhất, ông cụ chỉ muốn nhanh một chút khiến cháu trai tiếp nhận sản nghiệp, xác thực, năng lực của cháu trai là không thể nghi ngờ, nhưng cái thằng nhóc kia vì một đứa con gái đã bỏ qua công việc ở công ty để đi học y, ngay lúc đó điều này làm cho ông cụ hết sức bực mình.
10 "Ông nội" Diệp Phi đi vào trong thư phòng, thuận tay khép cửa. "Mau chóng cắt đứt đi, hai ngày nữa Lâm Hiểu sẽ từ nước ngoài trở về, các con mau chóng bàn chuyện hôn sự, ông không muốn để đến lúc đó con bé thấy người phụ nữ kia sẽ không vui.
11 "Tổng giám đốc, ba giờ chiều gặp mặt với chủ tịch ngân hàng Hành Trường, a. . . , còn nữa buổi tối tại khách sạn Peter có tiệc rượunhân ngày kỷ niệm kết hôn của Đổng Sự Trưởng Chu thị cùng phu nhân, quà tặng đã chuẩn bị tốt, tổng giám đốc có tự mình tham gia không?" Thư ký báo cáo hành trình xong, chỉ thấy người kia xem văn kiện thậm chí cũng không ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt nói câu: "Tự mình đi" đỉnh đầu tiếp tục xem văn kiện, "Vâng, tôi đi ra ngoài trước.
12 Âu Dương Thần trong chốc lát ngu ngơ, Tuyết Nhi làm sao có thể đánh anh, nhìn ánh mắtÂu Dương Thần đau khổ bi thương, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy mình có chút quá đáng hắn chỉ nhận lầm người, mà còn ánh mắt hắn nhìn cô nhất định cực kỳ đau.
13 Vì lo lắng lúc đi ra ngoài mình không mang bất kỳ thứ gì ra cửa, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không cầm theo, không cách nào liên lạc với anh Phi, lại càng không nghĩ tới chỗ đó có người phụ nữ đáng ghét Lâm Hiểu kia, không còn cách nào, Hân Nhi không thể làm gì khác hơn là về nhà với Âu Dương Thần, có lẽ là tấm ảnh chụp chung hạnh phúc, có lẽ là ánh mắt chân thành như thế, đều nói ánh mắt sẽ không gạt người, lại có lẽ vòng ôm kia khiến người ta an tâm, không hiểu sao đối với người đàn ông trước mắt này vẫn rất tin tưởng.
14 Ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng tọa lạc nơi sườn núi trắng tinh này, dưới ánh trăng màu trắng càng lộ ra trắng sáng hơn, lúc này trong phòng có một đứa nhỏ đang len lén chuồn ra khỏi phòng, cô cố gắng làm cho bước chân mình nhẹ một chút, cô thật sự không muốn quầy rầy người nào đó đang trong giấc ngủ, vì thật sự rất mất mặt, cô chính là Hân Nhi.
15 Giọt sương vào sáng sớm dưới sự soi sáng của ánh mặt trời càng trở nên sáng rực, dường như cả hoa cỏ cũng nở nụ cười, căn phòng nhỏ màu trắng, một người đàn ông tuấn tú đang bận rộn ở phòng bếp, người đàn ông đó mặc tạp dề nhưng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý của anh, mà còn hình như bởi vì sự xuất hiện của anh mà cả phòng bếp phát ra ánh sáng chói lọi, Âu Dương Thần nghiêm túc làm bữa sáng như vậy, giống như đang làm hàng mỹ nghệ, nói thật, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Âu Dương Thần bắt tay vào làm bữa sáng, ba năm qua Âu Dương Thần chỉ biết bận rộn với công việc thậm chí ngay cả bữa ăn sáng cũng không có ăn, huống chi là làm, mà hôm nay sáng sớm, anh đã đứng lên đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, vì Tuyết Nhi chuẩn bị bữa ăn sáng, tối ngày hôm qua bởi vì mình sơ sót đưa Tuyết Nhi đến vào lúc nửa đêm.
16 Hân Nhi rửa mặt sau đó xuống lầu đi đến phòng ăn, thấy trong phòng ăn Âu Dương Thần đang chậm rãi ăn bữa sáng, rất tao nhã bôi mứt hoa quả lên miếng bánh mì sandwich, không có chút nào mất tự nhiên, nhìn bữa sáng phong phú trên mặt bàn, Hân Nhi có chút kinh ngạc, đây là anh ta làm sao? Thật hoài nghi.
17 Ăn bữa sáng xong Hân Nhi chủ động nhận nhiệm vụ thu dọn, Âu Dương Thần cũng không phản đối nhiều, nói thật không biết bao nhiêu lần anh đã từng nghĩ tới chuyện cùng Tuyết Nhi trải qua cuộc sống bình thường, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát hoặc là một người nấu cơm một người rửa bát, cái loại cuộc sống bình thường đó nhất định rất hạnh phúc, giống như hiện tại, loại hạnh phúc này, anh nhất định phải bảo vệ nó.
18 Ông Diệp, hôm nay không phải anh Phi sẽ trở lại, cô gái kia cứ không thấy như vậy, làm thế nào? Không phải là. . . . . . . " Lâm Hiểu dùng sức lực thích hợp xoa bóp bả vai ông cụ Diệp, mà lúc này ông cụ Diệp rõ ràng là một dáng vẻ hưởng thụ, Lâm Hiểu đúng là người thông minh, cô biết được ông cụ Diệp còn là người nắm quyền Diệp Thị, vì vậy dùng hết tâm tư lấy lòng ông cụ Diệp, biết xương sống ông cụ Diệp không được tốt, còn đặc biệt học thuật xoa bóp, đối với cái này cá đối với Diệp Thị có trợ giúp Hào Môn thiên kim hơn nữa đối với mình lại như vậy tận tâm tận lực Lâm Hiểu, ông cụ Diệp dĩ nhiên là hi vọng cô có thể ở chung một chỗ cùng Diệp Phi, như vậy cũng là cháu dâu của mình, chỉ xét về chút gia thế này so với cô gái kia không biết Lâm Hiểu mạnh hơn bao nhiêu, cháu của mình làm sao có thể ở cùng với cô gái không rõ ràng, lại không thể trợ giúp Diệp Thị phát triển, hơn nữa.
19 Bên trong bệnh viện"Bác sĩ Diệp, ông nội tôi như thế nào?" Diệp Phi thấy bác sĩ Diệp từ phòng bệnh đi ra, lập tức xông lên phía trước hỏi tình trạng của ông cụ Diệp, mặc dù từ nhỏ ông nội đối với mình nghiêm nghị, nhưng ở trong mắt Diệp Phi ông cũng là người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là người duy nhất anh quan tâm trừ Tuyết Nhi ra.
20 Âu Dương Thần vừa vào cửa thấy Hân Nhi ngẩn ngơ chăm chú nhìn tivi, ánh mắt không có tiêu cự trống rỗng như thế. Cảm thấy căng thẳng, hôn lễ Diệp Phi thật sự đả kích lớn đối với cô ấy như vậy sao? Đau lòng.