1 Mặt trăng đang dốc sức soi vào một đám những người đang tụ tập, phần lớn là những người phụ nữ còn cánh đàn ông lại đứng từ đằng xa, chốc chốc lại ngó vô, ai nấy nét mặt rất căng thẳng.
2 Thực ra làm nữ trưởng cũng chẳng sung sướng như tôi nghĩ chỉ có điều mấy tên con trai trong lớp không tên nào dám chọc vào tôi mà đúng hơn là im de mỗi lần con gái chúng tôi ban lệnh, tất nhiên là vẫn có ngoại lệ, với tôi ngoại lệ ấy bơ luôn không thèm chấp!
Tôi năm nay xuân xanh vừa tròn 16 tuổi, chẳng biết có phải do kiếp trước bị nam nhân ngược đãi thê thảm hay không mà kiếp này nhìn thấy bóng tên nào đều muốn hành hạ cho bằng chết, thầy chủ nhiệm của tôi cũng không ngoại lệ!
Ngày học đầu tiên, tôi thân mặc sơ mi trắng, phù hiệu xanh, tôi ghét mặc váy nên đành quần bò đen đóng thùng tung tăng cùng Minh Minh đến trường, Minh Minh là con dì tôi cũng là bạn thân nhất của tôi.
3 Tôi đang đứng nghiêm trang trên bục, khuếch đại âm thanh lên hết mức khó thể, trả là đang cần tuyên truyền ý thức giữ dìn vệ sinh môi trường, tiện thể ban hành thêm vài luật lệ cần thiết chỉnh đốn cánh 'mày râu', mà thực ra tụi con trai bấy giờ còn chưa để râu.
4 Tôi không nhớ rõ mình đã dời nhà được bao lâu, lí do thì có thể khi một ai đó hỏi không chừng tôi sẽ cao hứng mà kể ra hoặc cũng có thể một đêm mưa bão nào đó sẽ bần thần mà nhớ lại cũng chưa biết.
5 Thời gian trôi qua cũng thật là nhanh nhưng danh tiếng của tôi cũng khó có thể lấy lại, tôi đường đường là một nữ trưởng vùng Hoa Diên rộng lớn, không ngờ dời khỏi lại trở thành một đứa con gái dơ dáy như vậy.
6 Minh Minh chuyển đến chưa được bao lâu đã trở nên nổi tiếng, cùng với A Thành cũng chẳng kém gì khiến tôi cảm thấy tự ti vô cùng, mà tôi cũng chỉ hơi mập một chút thôi, ngày trước tôi cũng được coi là có nhan sắc nha.
7 Tôi vừa nhắc đến tiền anh ta liền cười cười:
" Thật sự thích tiền sao?"
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu chắc chắn. Tiền không phải vạn năng nhưng thiếu nó sẽ là 'vạn khổ'! Tôi tự cho mình là thông thái.
8 Phía sau trường tôi có một khoảng sân nhỏ mà lối đi ra đó lại rất trơn, hoàn toàn phù hợp với văn cảnh mà tôi đã vẽ ra. Tôi túm Khang Lâm vào trong một góc thì thào to nhỏ:
" Một lát nữa A Thành đưa Minh Minh tới anh phải.
9 Trường tôi sau khi thi xong liền tổ chức một buổi cắm trại mà anh chàng Khang Lâm kia là hội trưởng hội học sinh sao có thể không đi?
Suốt chuyến xe tôi ngủ gà ngủ gật, lại may vớ được A Thành làm vai dựa ngủ ngon lành.
10 Tôi nhớ rất rõ đã từng nói rằng bạn bè tôi toàn anh tài, còn tôi. . . thế nên việc tôi làm sao có thể bưng bít hết mọi sơ hở? Minh Minh tay vẫn đang lật giở cuốn tạp chí, thỉnh thoảng lại liếc sang tôi dò xét.
11 Tôi kì thực là đã rất lâu rồi không sống cùng gia đình, nay bỗng dưng mỗi sáng đều có người kêu dậy, thức ăn đã chuẩn bị tươm tất, không tránh khỏi có chút không quen.
12 Từ ngày ta dời khỏi nhà Khang Lâm đến nay cũng phải được vài tháng rồi, mà lại nói trong vài tháng đó không biết bao việc xảy ra. Đầu óc ta bị xoay mòng mòng, đến bây giờ thì tỉnh hẳn.
13 Uyên Đào vẫn đứng im bất động nhìn ta và Ngược Khiêm nói chuyện, ta thấy vậy cũng quay sang đối diện với ánh mắt nàng ta, lại nghĩ đến việc khi trước.
14 Ta thật không thể nào tin nổi cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là vừa có một trận nộ chiến xảy ra.
Trong không khí nơi đây đượm mùi máu, sát khí còn rất nồng nặc, tuy nhiên lại được một tầng sáng vàng nhạt bao lấy, không làm dò dỉ chút ảnh hưởng nào xuống bên dưới.
15 " Anh có thể chết vì em không?"
" Tất nhiên là có!"
" Vậy. . . anh chết đi!"
" Anh. . . Vợ anh đang gọi rồi!"
". . . "
Ta nhàm chán ngồi coi ti vi.
16 Ta chẳng buồn để ý tới tiếng kêu kia liền lấy một miếng bánh đưa lên miệng, còn chưa vào đến nơi đã nhăn mặt lại. Ta hẳn là đã quên thứ gì đó. Lúc này thật căm hận bản thân đã không học tử tế.
17 Ta không biết có phải là do trong Lục Hải điện này vốn lạnh lẽo hay vì tiết trời thực sự lạnh, pháp thuật của ta giờ cũng chỉ còn chút ít liền quản không được cảm thấy có phần buốt giá.
18 Tiểu Chi ngồi cạnh ta trên bậc. Ta nhìn mái tóc của cô ấy liền sinh cảm giác thú vị. Mái tóc kia rất lạ, kì thực không giống mái tóc của mấy người ở đây, trái lại còn ngắn ngắn buộc lên như kiểu người ở phàm giới.
19 Đá Thanh Khương là một loại đá kì lạ, toàn thể nó là một màu xanh ngọc bích, lại như thấy cả sắc trắng lẫn ánh hồng trong nó, tưởng như trong suốt nhưng lại không thể nhìn xuyên qua, tưởng như mềm mỏng lại không thể đập vỡ, vừa như đứng trên đất mà lại tựa lơ lửng trên không trung.
20 Cái tên này hắn cũng không biết rơi từ đâu xuống mà cứ nhìn ta chằm chằm. Đã vậy lại còn nắm lấy cái chóp mũi của ta mà lắc. Tiểu cô nương là ta khi ấy cực kì tức giận liền lên tiếng mà nhát hắn:
" Tiểu tử thối, ngươi từ đâu đến mà không biết điều như vậy?"
Hắn giật mình quay lại nhìn thẳng vào mặt ta.
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Số chương: 50