161 Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn nàng. Một hồi lâu, chàng rũ hai mắt, thở dài rồi nói: “A Dung. ” Giọng của chàng có chút chua sót, Vương Hoằng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, nói: “Hứa cho nàng làm quý thiếp, ta…” Chàng nuốt lời vào trong, yết hầu khẽ chuyển động, hồi lâu chàng mới nói: “Không phải bởi vì nàng và ta có tình nghĩa cùng chung hoạn nạn.
162 Rơi vào tầm mắt của Trần Dung là một mỹ thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt, ngọc quan búi trên đầu, thắt lưng nhỏ gầy, tay áo dài, đứng trong núi gió phất phơ thổi qua, có một loại phong tư khác biệt.
163 Sống một cuộc sống phong quang, thoáng đãng vui vẻ? Trần Dung bật cười, nàng vươn tay nắm ống tay áo của cậu, thở dài: “Huynh đó. ” Tuy là thở dài, nhưng lòng nàng tràn đầy vui sướng.
164 Một đêm đảo mắt liền trôi qua. Trời còn chưa sáng, Trần Dung đã ngồi dậy khỏi tháp: Hôm nay, là ngày lâm triều của Quang Lộc đại phu nàng. Nhưng mà nàng không có triều phục, không có xe ngựa hay mũ đội đầu xứng với chức vị.
165 Nữ tử mếu máo, vẫn nhịn không được nói: “Thất huynh, huynh cũng quá vô năng. ” Nàng ta nói tiếp: “Vì phụ nhân này, huynh gánh trên lưng thanh danh hoang đường, lại ở trước mặt mọi người cự tuyệt sứ giả, không hề để lại mặt mũi cho bệ hạ, hôm qua còn giết Ngô công công.
166 Trần Dung cúi đầu, sau một hồi, nàng cười nói: “Không nói về chuyện này nữa. Không phải muốn đi dạo sao?” Tôn Diễn nhíu mày, miệng khẽ nhếch hừ một tiếng: “Lại đổi đề tài rồi.
167 Trần Dung chậm rãi nghiêng người, để mặt mình dán lên mặt chàng. Cảm giác được mặt chàng ấm áp, bên tai nghe chàng thở dài chua xót, Trần Dung không an ủi, mà nàng cũng không thể an ủi.
168 Đảo mắt, ban ngày trôi qua. Trần Dung vừa ngủ qua giờ ngọ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chỉ nghe giọng của Ứng Cô truyền đến: “Tiên cô, bệ hạ bảo người vào cung.
169 Trần Dung ngây ngốc cầm thánh chỉ, mang theo một trăm tinh kỵ, đi theo sứ giả ra khỏi hoàng cung. Nàng đi là để tiếp nhận Thanh Vân trang kia. Hoàng đế đối với quyết định này của mình vô cùng đắc ý, ước gì có thể ban phát thánh chỉ công bố trước toàn bộ người Kiến Khang.
170 Trần Dung nhìn chằm chằm chữ trên phong thư kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn quay đầu nói với vài tinh vệ: “Các ngươi đi theo ta. ” “Vâng. ” Tôn diễn thấy nàng để ý như vậy thì cười nói: “A Dung cẩn thận quá.
171 Vương Hoằng nói tới đây, mỉm cười, lẳng lặng nhìn Trần Dung. Dưới ánh trăng, chàng khoanh tay mà đứng, tươi cười thản nhiên, đôi mắt sáng trong, thật sự nhàn nhã nói không nên lời.
172 Người nọ ha hả cười nói: “Hay cho câu vui mừng được như ý nguyện, thật sự là mỗ bất công rồi. ” Đứng ở trên thuyền, người nọ hướng tới Vương Hoằng vái chào từ xa, trong tiếng cười to, thân thuyền đã xoay chuyển về hướng ngược lại.
173 Trần Dung và Vương Hoằng được cung kính mời vào phủ Nam Dương vương. Đảo mắt, trời đã tối. Trần Dung tắm rửa thay quần áo xong, đi theo mấy tỳ nữ hướng tới một gian đại điện ở phía trước.
174 Sau khi chúng phó Vương gia nhận được mệnh lệnh của Trần Dung thì quay đầu nhìn về phía lang quân nhà mình. Lúc này Vương Hoằng vẫn đang lẳng lặng nhìn Trần Dung, chàng thu hồi ánh mắt, không chút để ý khẽ gật đầu.
175 Khi Vương Hoằng tiến vào thành Nam Dương thì đã là nửa đêm. Chàng vừa mới vào phòng, một loạt tiếng bước chân truyền đến. Trong nháy mắt, một giọng nói cả kinh vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì?” Không ai trả lời, chỉ có tiếng động liên tiếp quỳ xuống đất.
176 Sau khi Mộ Dung Khác rời đi đã lâu, tiếng đàn mới thản nhiên ngừng lại. Từ từ đẩy cầm ra, Trần Dung đứng lên, thong thả bước hướng tới lều trại của mình.
177 Chỉ chốc lát, chúng tướng đều rời đi. Khi bọn họ bước ngang qua Trần Dung, đều quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Giọng nói của Mộ Dung Khác từ trong doanh trướng truyền đến: “Tiến vào.
178 Vó ngựa tung bay. Trần Dung vẫn không nhúc nhích tựa vào trên người Mộ Dung Khác, khôi giáp lạnh như băng cọ vào da thịt khiến nàng đau nhức, mà hô hấp ấm áp đằng sau làm cho nàng căng thẳng nổi da gà.
179 Lúc này, người mặc áo đen vội quát một tiếng: “Tản ra. ” Tiếng quát vừa vang lên, hắn ôm Trần Dung thả người nhảy xuống, lao thẳng xuống dưới sườn núi.
180 Mộ Dung Khác nói tới đây, bạc môi dưới mặt nạ khẽ nhếch, ánh mắt cố ý vô tình liếc nhìn phía sau Vương Hoằng. Gã biết, người Tấn thường dối trá giả bộ, tranh đấu nội bộ luôn vô cùng kịch liệt, nói không chừng trong đám hộ vệ Vương gia này cũng có gian tế mà gia tộc khác phái tới.