41 Chạy khỏi nhà ở hoa lệ, nhìn ngã tư đường ồn ào náo động, rốt cuộc cũng có loại cảm giác trở lại nhân thế một lần nữa.
Dường như toàn thân đều được truyền sức sống, như sống trở lại.
42 ” Ân a……” Ta cúi đầu kìm nén tiếng rên rỉ phát ra từ trong miệng.
“Thích lắm sao? Đồ đê tiện, ta không đủ để thỏa mãn ngươi? Dám cùng Lâm Nam chạy trốn! Hắn làm ngươi rất sảng sao?” Trên khuôn mặt Lâm Hạo tái nhợt hiện lên màu đỏ kích động.
43 Tay Lâm Hạo vẫn không ngừng trêu chọc, ta ngay cả ngón chân cũng đều quyền lên, trên mặt nóng gay gắt.
Khi hai điểm trước ngực bị y ấn lên, trong đầu ta vang một tiếng, cho dù cái gì cũng không quan tâm, án trụ tay Lâm Hạo điên cuồng hướng trong thân thể đẩy mạnh, bắp đùi kẹp chặt khí cụ màu đen phóng đãng vặn vẹo.
44 Ta nghiêng cơ thể, không ngăn hành động của Lâm Hạo lại. Dù sao hôm qua cái gì cũng đều bị y nhìn thấy, hiện tại có việc trọng yếu hơn phải làm.
“Ngươi chừng nào cho ta đi gặp Lâm Nam!” Ta nhìn y, thanh âm có chút ám ách.
45 “Đại thiếu gia mấy năm nay cũng không còn dc như trước kia. Cơ thể rất kém, mỗi ngày đều phải vào bệnh viện, từ lúc ngươi cùng người kia…… Người kia sau khi chạy trốn, trong nhà tựa như gặp phải phong bão…… Đại thiếu gia sau khi kiểm tra thân thể phát hiện ra bệnh ấy, lại càng thêm kích động không thể chọc vào, bọn hạ nhân trong nhà đều nơm nớp lo sợ khi hầu hạ ……”
“Ta hiểu, ca ca hắn cho dù tự phụ lại kiêu ngạo, nhiều lúc còn vô cùng sắc bén, sinh bệnh chắc chắn đối với hắn là đả kích rất lớn……” Lâm Nam ngữ khí thương xót, rủ mắt xuống nhưng không một tia gợn sóng.
46 Nhờ bữa ăn hàng ngày bổ dưỡng cùng với điều kiện chữa bệnh, bệnh tình Lâm Nam ổn định rất nhanh, có thể dự kiến đang từng bước chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Nam dù sao cũng là họ Lâm.
47 Đã vài ngày trôi qua từ cái đêm nhục nhã đó. Lâm Hạo không thấy xuất hiện, nghe hạ nhân nói Lâm Hạo công sự bận rộn, sau khi làm việc sẽ đến bệnh viện điều trị.
48 ” Ai……” Đến bây giờ, ta ít nhiều cũng đã hiểu Lâm Nam thật sự nghiêm túc.
Nhưng ta vẫn như xưa không dám tưởng tượng hình ảnh chính mình cùng Lâm Nam lõa thể ôm nhau.
49 Ta ngơ ngác dừng lại, không ngờ Lâm Nam tính cách tùy tiện cẩu thả lại có nỗi lo lắng như vậy.
“Ta đi rồi ngươi sẽ nhớ ta sao?” Lâm Nam lại hỏi một lần nữa.
50 Kèm theo những ngón tay tiến vào trong cơ thể gia tăng, cảm giác bị sáp nhập cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Không, không thể nhiều được hơn nữa!” Ta quay đầu nói, Lâm Nam đem ngón tay thứ tư hướng vào trong thân thể ta đè ép.
51 Mỗi ngày trôi qua, Lâm Nam cũng thử đụng vào tiền diện ta, nhưng cuối cùng vì ta mở miệng cự tuyệt nên hắn thu hồi tay.
Tuy rằng đáy lòng vẫn lo lắng hắn liệu có đột nhiên phiền chán[32] cuộc sống gian khổ mà rời đi hay không, nhưng mỗi khi về nhà nhìn thấy hắn tươi cười thì ta lại vô cùng an tâm.
52 “Các ngươi coi ta đã chết sao?” Lâm Hạo bình thản nói.
Lâm Lan lập tức thu lại vẻ cười cợt, ngoan ngoãn đứng phía sau y. Nhưng ở góc độ Lâm Hạo không nhìn thấy lén lút làm mặt quỷ.
53 Bệnh tình Lâm Hạo ngày càng nặng hơn. Thời gian này y không còn tâm tình quản ta, thường xuyên ở lại trong bệnh viện, chờ cho đến khi Lâm Nam được bác sĩ đồng ý sẽ lập tức phẫu thuật.
54 “Ngươi đi ra ngoài đi, nơi này đã có hắn chăm sóc!” Lâm Hạo xoay mặt nói với hộ tá đang đứng yên bên cạnh.
Vì thế hộ tá kia bảo ta chú ý từng bình một, đừng cho nó rỗng, có gì không ổn phải lập tức nhấn chuông.
55 Chúng ta lẳng lặng đối mặt nhau, ngẫu nhiên nói vài câu, cả hai đều biết hiện tại lời nói chỉ là vô ích, không có ý nghĩa an ủi gì cả.
“Ngươi không cần lo lắng!” Lâm Nam nói.
56 “Ngươi muốn ta nằm ở đây?” Ta chỉ vào giường bệnh của Lâm Hạo.
“Chỗ này rất rộng. Lại đây!” Lâm Hạo bắt đầu không kiên nhẫn. Ta bất đắc dĩ cởi áo khoác lên giường, cố gắng lùi vào tít bên trong.
57 Lâm Lan quay đầu nhìn chòng chọc ta thật lâu, cuối cùng cũng chịu đáp ứng.
Lâm Lan xem ra cũng không xấu lắm, nhưng khi chúng ta vội vàng vừa nói với nhau được mấy câu đã bị Lâm Lan đứng ở bên cắt ngang.
58 Ta ngỡ ngàng nhìn chỗ ở xa hoa trước mặt. Chúng ta thậm chí còn chưa rời khỏi thành thị này “Đây là……”
“Nhà mới của chúng ta!” Lâm Nam ngắn gọn nói.
59 Vài ngày kế tiếp, Lâm Nam cũng không nói đến chuyện đi Mĩ, nhưng lời nói với ta lại lãnh đạm đi rất nhiều.
Ta rất khó chịu. Bởi vì ta tỏ ý không muốn đi nước ngoài, hắn mới bắt đầu lạnh lùng sao? Nếu ta nói không đi, hắn liệu có rời ta mà đi một mình không?
Ta hiện tại…… Chỉ còn mỗi Lâm Nam ……
Sau bữa tối, Lâm Nam không nói một lời liền đứng dậy.
60 Trong khi ta vẫn đang gặp phiền toái vì Lâm Nam muốn ra nước ngoài, phiền toái lại tự mình tìm tới cửa.
Trong nhà có vị khách không mời mà đến…… Lâm Lan.