161 Mặc kệ ta dụ dỗ đủ kiểu như thế nào đi chăng nữa, Phong vẫn không để lộ ra một chút sơ hở, nhưng chính thái độ dấu diếm này đủ làm ta xác định được. Ta vốn tưởng rằng trời cao biển rộng, bất quá cũng chỉ là do con người phóng đại mà thôi.
162 Trực giác nói cho ta biết, vụ tai nạn xe cộ này không đơn giản. Về phần vì cái gì thì ta không thể nói rõ.
Nhận được điện thoại từ bệnh viện, Phong cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài, ta theo sát ngay sau hắn.
163 Chờ đến khi điếu thuốc cháy tàn, Phong nói, “Đi thôi, mua chút đồ ăn cho hắn. ”
Trên đường về, ta nhỏ giọng hỏi, “Là… y sao?”
Phong trầm mặc, chỉ lấy tay nhu nhu đầu ta, động tác dỗ tiểu hài tử này dùng trên người ta thực không thích hợp.
164 Bóng người to lớn che đi tầm mắt của ta.
Ta muốn chạy trốn, lại bị một cánh tay dài ngăn trở.
Lâm Hạo đã đến, tuyên cáo rằng cuộc sống đào vong trong bốn tháng của ta đã chấm dứt hoàn toàn.
165 Tại lúc ta còn đang dại ra, Lâm Hạo đã cởi bỏ tây trang, ngay cả quần áo trong cũng cởi ra sạch sẽ.
“Ngươi……”
“Đừng nhúc nhích, ta chỉ muốn hảo hảo ngủ một giấc……” Lâm Hạo bắt lấy cánh tay đang khua loạn của ta.
166 Ảnh chụp?
“Phải……” Lâm Nam mang theo vẻ mặt có thể nhìn thấu lòng ta nói, “Trong nhà có rất nhiều, ngươi trở về thì có thể xem. ”
Sau, Lâm Nam còn nói rất nhiều nữa, thấy ta vẫn còn ngập ngừng, hắn nghiêm túc nói, “Ngươi hẳn là biết thân thể ca ca không được tốt lắm.
167 Cánh tay ta cứng đờ, nhìn “thứ” mềm mại trên tay. Chỉ mấy tháng, Lâm Nam đem nó dưỡng béo, ôm lên cảm thấy rất nặng……
“Thực đáng yêu……” Lâm Nam vươn tay sờ sờ khuôn mặt anh nhi.
168 Không khí bữa cơm lạnh lẽo, ai nấy cũng đều nhẹ nhàng nhai nuốt thức ăn.
Dọn dẹp xong bát đũa, ta đang chuẩn bị lên lầu thì bị Lâm Nam ôm lấy.
“Ngươi……”
“Cho ta ôm một chút……” Lâm Nam thở ra nhiệt khí.
169 Đang khi ta vẫn còn ngơ ngác chưa phục hồi tinh thần, Lâm Nam chủ động mặc lại quần áo cho ta, “Con của y thật quá đáng!”
Lâm Hạo đang đeo caravat “……”
Bị Lâm Lan tát một cái, ta tựa như vốn chìm trong cảm giác nhục nhã mấy ngày qua cuối cùng cũng trở về, “Đều là tại các ngươi!” Ta cả giận nói.
170 Bởi vì khi về Lâm trạch, cuộc sống có điều kiện hơn, hơn nữa tiếp tục dùng thuốc, chứng đau đầu của ta giảm đi rất nhiều. Nhưng ta chung quy cảm thấy bản thân giống ký sinh trùng.
171 Tiểu baby oa oa kêu lên, xem ra nó đang rất cao hứng nên khanh khách cười. Lâm Nam thấy vậy không khỏi cảm thán, xem ra lúc trước nó rất buồn, sau này phải dành nhiều thời gian hơn nữa để dẫn nó đi chơi.
172 “Là… là hắn không phải……” Ta lắp bắp nói.
Lâm Hạo tiến gần sát ta, “Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
“A!” Còn có thể làm sao bây giờ nữa chứ? Ta lui lui cơ thể, nhưng Lâm Hạo không buông tha cứ tiếp tục bò lên.
173 Bởi vì núi không cao lắm nên cho dù chúng ta đi rất chậm, vừa đi vừa tán gẫu cũng chỉ mất hơn một giờ.
Ngọn núi này sở dĩ có nhiều người đến là bởi vì trên núi có đạo quán[86], ở xuang quanh cũng có chút danh tiếng.
174 “Không muốn!” Lâm Nam bướng bỉnh nói, kế đó liền ôm chặt lấy ta, chặt đến mức ta không thể thở nổi.
Lâm Hạo không nói một lời…… Ta tưởng cứ như vậy mọi chuyện sẽ êm xuôi trôi qua.
175 Lâm Hạo cau mày, Lâm Nam giúp ta xoa nhẹ thắt lưng vài cái tỏ vẻ xin lỗi.
“Nếu không thì ở lại một ngày nữa đi?” Lâm Nam nói.
Nói xong, chúng ta hai mặt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
176 Ở trong mộng của ta, có một mỹ nhân rất ôn nhu, nàng luôn ngọt ngào mỉm cười với ta, nụ cười thực sự rất ngọt…… Đó là khi ta hơn mười tuổi, thường xuyên khát khao cùng kỳ vọng.