1 Ta lui người lại, cúi xuống quan sát ấm thuốc Đông y đang nấu trên bếp lò, môi và cổ họng khô rát. Nhìn Lâm Nam nằm trên giường ho khan, trong lòng ta vô cùng đau khổ.
2 Mười bốn năm trôi qua, ta không còn trẻ, A Nam cũng không còn sắc xuân như xưa. Ta vẫn nghĩ hắn được nuông chiều từ bé, thân thể chịu không nổi khổ cực sẽ nhanh chóng chủ động rời ta mà quay về nhà nên mới đồng ý cho hắn đi theo ta cùng nhau trốn chạy.
3 “Phòng của ngươi vẫn ở chỗ cũ, đi nghỉ ngơi một chút đi!” Lâm Hạo nói với ta.
Ta đờ đẫn bước đi ra ngoài, bên tai mơ hồ còn nghe được thiếu niên hỏi Lâm Hạo: “Ba ba, người đó là ai vậy?”
Phòng này so với mười mấy năm trước không có khác biệt, bài trí cũng không thay đổi, không có chút bụi bặm giống như chủ nhân không hề rời đi, ngay cả sàng đan[2] cũng y như trước.
4 Thuốc này hiệu quả vẫn là ‘tốt’ như trước, bên trong rất nhanh liền nóng lên, thân thể mất dần cảm giác.
“Ngươi thích trả thù chúng ta như vậy à?” Ta cuộn mình đứng lên, áp chế sự phản ứng đang dần mãnh liệt trong cơ thể.
5 Đêm.
Lâu rồi mới có giấc ngủ ngon như vậy.
Ngày hôm sau tinh thần rất tốt, ta đi tìm Lâm Nam nói chuyện phiếm. Lúc bất ngờ gặp ca ca hắn, chào hỏi y qua loa, ta liền cáo biệt Lâm Nam rồi trở lại phòng bệnh của mình, tuy rằng Lâm Nam không cao hứng lắm, ta cũng không muốn cùng ca ca hắn ở cùng một chỗ, chung quy cũng là cảm thấy ánh mắt y thoạt nhìn thực không được tự nhiên.
6 Trí nhớ của ta dừng lại ở đây. Khi tỉnh lại, ta đã trở về phòng bệnh của mình, tựa như một giấc mộng. Nhưng, ta chợt giật mình, phát hiện cơ thể có gì đó không đúng.
7 Đối mặt sự gấp gáp của ta, bác sĩ tựa hồ cũng có chút khẩn trương.
“Ngài nói đi!” Ta miễn cưỡng cười mở miệng.
Bên tai truyền đến âm thanh thở dài: “Ngài thật sự hy vọng phẫu thuật sao?”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu: “Đương nhiên, bằng không ta sẽ chẳng tới nơi này!” Chi phí phẫu thuật hao hết toàn bộ tài sản, không thể cùng người thân bằng hữu nói rõ ngọn nguồn, cũng vô pháp đi vay mượn tiền.
8 Ta thở hổn hển, vung tay đấm lung tung.
Tâm tình kích động quá mức khiến ta giãy khỏi vòng tay Lâm Nam, lại vọt tới trước mặt Lâm Hạo.
Bị móng tay của ta cào đến, Lâm Hạo một phen đẩy ra ta: “Ngươi điên à?”
Có lẽ chân ta không ổn định, cũng có thể là khí lực Lâm Hạo quá lớn, ta nháy mắt ngã đổ về phía sau, đập lên góc tường.
9 Mười ngón nhanh chóng chế trụ cánh tay Lâm Hạo, có chết ta cũng không muốn đi, nếu bị người khác phát hiện……
Không nghĩ tới Lâm Hạo cư nhiên nghe xong ta nói, đem ta ném lên giường.
10 Biểu tình hài hước tức cười, con người ấy khóe miệng lại lãnh đạm. Chỉ bằng một ánh mắt, bác sĩ và hộ tá trong phòng đều lặng yên đi ra ngoài.
Lâm Hạo đến gần, ta nhìn y, không muốn mở miệng.
11 Âm thanh máy giám sát tích tắc khiến tỉnh lại.
Mê man lâu khiến đầu óc ‘đột đột ‘ đau buốt. Nghiêng đầu nhìn máy móc giám sát bên cạnh, biểu hiện những cuộn sóng phập phồng, trong óc ngơ ngẩn!
Rời khỏi nơi này……
Cửa toilet bên cạnh phát ra ánh sáng, y tá chăm sóc hẳn là ở bên trong! Ta trấn tĩnh khoác thêm quần áo, kéo kim tiêm ra, huyết châu trào ra, ta không kiên nhẫn lấy tay đè lại.
12 Ném hộp cơm trong tay, ta lập tức lao mình tới cửa.
Ta nghe được tiếng Lâm Hạo đứng dậy, sopha cũ kĩ phát ra âm thanh ‘két két ‘!
Chân bắt đầu như nhũn ra, ta vẫn cố điều khiển sức lực toàn thân hướng ra bên ngoài.
13 Đối với nỗi sợ hãi chưa biết mùi vị, khiến động tác của ta rất chậm. Chỉ lấy thuốc ra từ vỉ nhôm cũng tốn rất nhiều sức lực của ta.
Nước xối trên mặt, ta miễn cưỡng nuốt xuống.
14 Không gian mờ ảo, ánh trăng cũng không rõ ràng, ta nhìn Lâm Hạo bế ta lên xe, trong lòng nghĩ về sau sẽ thế nào? Ý thức bởi vì mệt mỏi mà đánh mất cảm giác căng thẳng!
Ta bị tiếng Lâm Nam gào to hô la đánh thức!
Bên cửa tựa hồ có người không chịu cho hắn tiến vào, ta nghe thấy âm thanh Lâm Nam hung hăng càn quấy thị uy……
“Lâm tiên sinh phân phó quá bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào……” Ngoài cửa thanh âm truyền đến.
15 ” Được rồi, đừng giả bộ ngủ nữa!”
Ta cảm thấy trên trán khẽ nhói đau, ra là Lâm Hạo dùng ngón tay búng lên.
“Sao vậy? Muốn ta mời ngươi tỉnh lại sao?” Lâm Hạo âm thanh có chút trêu tức.
16 Lại một tháng trôi qua, kích thước ở bụng ta càng ngày càng trở nên rõ ràng. May mắn bệnh phục rộng thùng thình vẫn còn có thể miễn cưỡng che lại.
Lâm Nam cũng khá qua loa, vẫn là vô sự.
17 Lâm Hạo cảm thấy thú vị khẽ áp chế, ta không khỏi kêu rên thành tiếng.
Y liếc ta một cái.
Từ người ta đứng dậy, Lâm Hạo dùng đầu gối tách chân ta ra.
18 Rên rỉ một hồi lâu, tinh thần của ta đã bị bức đến cực hạn, không còn suy nghĩ được bất cứ thứ gì ngoài đau đớn: “A…… A…… Bụng…… Đau…… đau quá……”
“Không có việc gì, ngươi đừng căng thằng!” Lâm Hạo thanh âm trầm thấp.
19 “Bụng đau quá…… Chậm…… A…… Chậm một chút……” Gối đầu mềm mại giảm bớt một chút chấn động, nhưng hiệu quả không nhiều.
A…… Có cái gì tiến lên phía trước, Lâm Hạo lại lấy tay tiến vào dò xét, phía sau động tác đi vào biên độ càng lúc càng lớn, ngón tay Lâm Hạo có cố ý kìm nén.
20 Lâm Nam gần đây rất ít đến thăm ta. Trong điện thoại hắn nói ở trường học có việc, ta mới nhớ rằng đã đến cuối kỳ, sắp nghỉ hè. Ta may mắn không cần gặp hắn.