1 Hôm nay quay xong thực sự rất mệt mỏi, Từ Hi nhanh nhẹn thu dọn vật dụng cá nhân lại vào túi, nhờ trợ lý trước đem về nhà. Còn hiện tại lịch diễn của y đã trống đến 8h sáng mai, vậy nên đã hẹn với một người khá quan trọng.
2 Ngồi ở phòng riêng bên trong nhà hàng lớn cực kỳ sa hoa, Tạ Giang mỉm cười cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính bảng, gương mặt không chút phòng bị cư nhiên vẫn cứ tỏa ra loại mị lực khó hiểu, khiến người khác mê mẩn.
3 Kỳ nghỉ vốn dĩ đã được tính toán trước rằng sẽ đi đâu nhưng lại không may bị mắc kẹt vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
Một đại nhân vật như Tạ Giang dựa vào y có mà dám chống đối lại mệnh lệnh của hắn? Xin lỗi bản thân, y không dám.
4 Từ Hi ngồi tựa trong lòng Tạ Giang lười biếng gặm táo, thỉnh thoảng cười ngốc một cái “Lúc nãy may mà anh đứng về phía em!”
Hắn cũng cười, cúi xuống hôn lên tóc y, hai tay cho vào túi áo ngủ của y, nói “Không đứng về phía em thì đứng về phía ai đây?”
“Không phải lần trước anh cùng với cậu ta…sao?!”
Tạ Giang lập tức chau mày “Ừm, khẩu vị có chút không thích hợp, không đúng gu!”
Y chỉ mỉm cười cái gì cũng không nói, vì cơ bản bên nhau hơn 1 tháng cậu đủ trí tuệ để biết rõ hắn không thích nhiều lời, càng không muốn người khác quản mình.
5 Mỗi ngày của Từ Hi trôi qua đều là chìm trong thất tình lục dục, thật sự y cũng cảm thấy bản thân đã quá dơ bẩn rồi nhưng không còn cách nào khác.
Dù sao thì thuần khiết ban đầu cũng chẳng còn, kỹ nữ còn diễn vở xử nữ trinh trắng cho ai xem?
Không làm mấy chuyện này còn lâu y mới trụ được ở thế giới giải trí đầy thị phi này, mà công việc này cũng không hẳn là quá gian nan, chịu đựng lời ra tiếng vào sao lưng một chút là có thể rồi.
6 Vừa mở hộp thư trước cửa, bưu kiện gần như chất đầy bên trong, toàn những món đồ giá trị nhưng ai lại để kiểu này, chắc chắn con người đó, Từ Hi đem hết đống đồ ấy vào trong nhà mới cẩn thận đóng cửa lại.
7 Ngồi trong xe của Tạ Lăng cảm giác tốt hơn nhiều, anh cũng rất biết quan tâm người khác, quay sang hỏi y “Đi uống chút trà giải rượu nhé. Tôi có biết một tiệm trà đạo mới mở cũng ở gần đây thôi!”
“Ừm!” Từ Hi vui vẻ đồng ý, đi đâu cũng được miễn sao có thể rời khỏi đây là tốt lắm rồi, cái nơi quái quỷ gì lại đáng sợ như vậy mới ngồi một chút tâm can căng thẳng muốn vỡ ra.
8 “Nghĩ đến gương mặt của cậu thôi cũng đủ làm cho tôi chán ghét cực điểm!”
Từ Hi bất ngờ tròn mắt, nước mắt vốn đã đọng sẵn bên khóe mắt bắt được thời cơ rơi xuống lại càng kịch liệt hơn.
9 “Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút!” Từ Hi đứng dậy, hướng về nhà vệ sinh đi tới, chỉ vì bản thân không thể nhìn được cảnh tượng này lâu hơn nữa, y chẳng biết bản thân bị làm sao nhưng mà cảm giác rất khó nói, một chút buồn, một chút đau nhói ở tận sâu trong đáy tim.
10 Mở mắt đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cái nơi quen thuộc này đã biết bao nhiêu lần ở đây rồi.
Có lúc là do làm việc kiệt sức mà ngất xỉu, có khi lại do fans quá phấn khích ném đồ vật nguy hiểm trúng y nên phải đến bệnh viện băng bó vết thương, bệnh vặt vãnh nói rằng không nguy hiểm nhưng cũng khiến Từ Hi lao tâm không ít, phải chạy ra chạy vào bệnh viện cũng thật cực khổ.
11 Sáng sớm bị ánh nắng làm cho thức giấc, đầu đau như muốn nổ tung, bên cạnh không có ai, nơi này rõ ràng là nhà của Hứa Minh Tranh, vậy cậu ta đâu?
Xuống giường, mệt mỏi lê thân ra khỏi phòng, nhìn thấy trên ghế sofa là Vũ Thu Đồng thần sắc có điểm không tốt, đối diện là Hứa Minh Tranh ngồi im lặng ôm tách trà lớn trong tay, tách trà còn đang tỏa khói vậy mà cậu một chút cũng không thấy nóng, có lẽ bị sự lạnh lẽo của gã kia ám phải rồi.
12 Trên con đường nhỏ dẫn vào khu dân cư trong đêm khuya đã vắng lặng như tờ, phía trên chung cư cao tầng chỉ còn lại vài hộ gia đình bật đèn.
Mệt mỏi thở dài ngồi xuống hàng ghế đá ở công viên nhỏ phía trước chung cư, Từ Hi mệt mỏi ngẩng đầu nhìn sao trời.
13 “Đúng rồi! Chính là như vậy, giữ nguyên tư thế đó!” Stylist nhanh nhẹn chạy qua chạy lại điều hành đoàn người đang chụp ảnh quảng cáo cho nhãn hiệu thời trang nổi tiếng.
14 Hai con người ngồi im lặng trên chiếc xe thể thao mui trần, cơn gió lớn vừa thổi qua làm cho tóc của thiếu niên bay loạn, người ngồi bên cạnh ảm đạm nhìn về phía hồ nước lớn trước mặt.
15 “Đừng so sánh tôi với bất kỳ ai khác, bởi vì tôi mệt mỏi. ”
Từ sau hôm đó, thái độ của Tạ Giang đối với y trở lại như trước kia không đậm không nhạt.
16 Buổi tối rảnh rỗi về nhà sớm hơn mọi ngày, rất lâu rồi không có tận hưởng loại cảm giác nhàn rỗi này, ngồi trước TV ăn bữa tối chỉ có một mình.
Ăn xong cơm đã là 8h tối, vừa định đi xuống công viên dưới nhà vận động một chút, chuông cửa đã vang lên.
17 Nằm suy nghĩ suốt cả đêm kết quả áp lực quá độ mà phát sốt, tới 9h vẫn không thể dậy để tới công ty, lại một phen nữa làm phiền tới trợ lý.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu khi nào mới có thể để tôi yên!” Hứa Minh Tranh đứng tựa đầu trước cửa phòng y cười khổ lắc đầu.
18 Cho tới sáng hôm sau, vừa thức dậy đã nhận được tin từ công ty, mấy show truyền hình từ nhỏ tới lớn trong mấy ngày nay gần như đều bị huỷ, y thở dài bất lực, lại chuyện gì nữa đây???
Chợt nhớ tới lời của Tạ Giang, lẽ nào hắn rảnh rỗi xen vào chuyện của y như vậy?
Trực tiếp gọi cho hắn, ngừoi bên kia rất nhanh nghe máy “Ân, dậy rồi sao? Tôi đã cho trợ lý gọi bác sĩ cho em, họ đang trên đường tới!”
“Anh dựa vào đâu làm vậy?” Y tức giận nhưng không còn khí lực cãi nhau với hắn, chỉ có thể đơn giản nói một cậu như vậy.
19 Đêm qua ngủ lại ngoài ban công kết quả chịu không được phát sốt, trong lúc mơ màng có người gọi cửa nhưng y chẳng còn khí lực để đứng dậy nữa. Bất quá lại cố chấp cho rằng đó là Tạ Giang.
20 “Cẩn thận một chút!” sáng sớm Tạ Giang đã tới, nhìn thấy vị y tá kia thay nước biển cho Từ Hi, vết kim châm vào làm y đau đến nhăn mặt khiến cho hắn phải lên tiếng.