41 (P. s: Bài hát đã được thêm)
“Xin đừng nói gì nữa, anh càng nói càng sai
Đã không còn gì để nói nữa.
Đánh mất đi đoạn tình cảm này, nhưng đổi lại được bầu trời tự do.
42 Kể từ ngày hôm đó, khi đi làm về thỉnh thoảng Từ Hi có nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở góc khuất trong cái ngõ nhỏ nhà mình, nhưng mà y vẫn cố gắng lơ đi, giả vờ như mình chẳng nhìn thấy gì mà đi vào nhà.
43 “Anh đừng tiếp tục làm những chuyện ấu trĩ như vậy nữa!”
“Anh chỉ là quan tâm em một chút thôi!”
Bầu trời hôm nay không quá trong xanh, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống dàn hoa giấy nhà đối diện hắt sang một chút màu đỏ hằn lên cửa nhà.
44 Hôm nay khách tới tiệm mì vô cùng đông, nhưng mà thân ảnh quen thuộc mà y đang chờ mong dường như không có xuất hiện.
Thói quen quả là một thứ vô cùng đáng sợ, nó làm cho y cứ mải trông ngóng người kia.
45 “…Không cần khóc, tôi đều nhẫn được cả
Những năm tháng đầy ủy khuất này …”
Tạ Giang vừa nhìn thấy đứa trẻ chớp mắt nộ khí đã nổi lên qua đầu “Mau buông em ấy ra!”
Là loại thái độ gì đây? Hành động như vậy cũng là người lớn sao? Từ Hi thấy hắn mắng Harry như vậy cũng giật mình, quan sát gương mặt nhóc con đã nhăn lại cực kỳ căng thẳng, biểu tình giống như sắp khóc, y vội ngồi xuống dỗ dành “Ô ô Không sao không sao! Có Hi ca ở đây rồi! Ngoan nào!”
Điều này càng làm Tạ Giang tức giận hơn, hắn nắm chặt tay y kéo đi, mặc kệ đứa trẻ đáng thương toàn thân cứng đơ, mặt ngây ra nhìn ngốc không chịu nổi.
46 “…Có lẽ chúng ta phải chia xa
Mà không có sự hối tiếc nào
Những hồi ức đẹp đẽ khi ta ở bên nhau ấy
Cứ vậy vụt khỏi tầm tay…”
Trên sàn nhà một mớ hỗn độn, Từ Hi khổ sở bị Tạ Giang đặt dưới thân, kháng cự đã trở nên vô hiệu.
47 “…Em tồn tại trong sâu thẳm trí óc của anh
Trong giấc mộng của anh
Trong trái tim của anh
Trong tiếng ca của anh…”
Không cách nào liên lạc được với bên ngoài, Từ Hi bị giam cầm trong thế giới chỉ có một màu đen tối, còn nhớ rõ khi hắn rời khỏi cách đây vài ngày có để lại một câu “Nếu như ông nội em cũng biết…” nói tới đây hắn đột nhiên dừng lại, cười đến hai vai run cả lên rồi rời đi, còn không quên khóa cửa lại.
48 “…Anh nói rằng ‘Anh có thể hàn gắn vết thương trong tim em, em xứng đáng được giải thoát, darling!’
Nhưng em không hiểu tại sao anh lại mạo hiểm như vậy
Vì em vốn chẳng tin vào điều gì…”
Tạ Giang ngồi yên ngắm nhìn Từ Hi đang nhắm nghiền đôi mắt say giấc ngủ, không biết khi y tỉnh lại nên dùng vẻ mặt nào đối với yz
Có lẽ hắn sẽ ôm lấy y, không ngừng giải thích, hoặc ôn nhu nở nụ cười, hắn tin tưởng y sẽ cảm nhận được mà.
49 Hôm nay Tạ Giang không có ở trong bệnh viện, bởi vì từ sớm hắn đã nhận được tin tức từ phía công ty, Tạ Lăng và cha của anh đang dồn hết sức gây áp lực với hắn.
50 “…Tôi thật nhỏ bé, nhưng lại có ước mơ thật lớn
Tôi nguyện ý an tĩnh sống ở bất cứ góc trời nào có em.
Nếu như cuộc sống còn có điều gì khiến cho em buồn bã
Đừng sợ, hãy để tôi ở bên cạnh em, đều cùng em vượt qua…”
Trời tháng 4 đặc biệt nóng, cả ngày dài Từ Hi ngồi ở góc tường vén vén màn cửa lớn để nhìn ra ngoài.
51 “Ai vậy?”
Tạ Lăng vừa mới nhấn chuông cửa liền nghe thấy thanh âm khàn khàn nam tính của người nào đó, anh hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời “Tôi là Tạ Lăng, tới tìm anh Tạ Giang!”
Gã đàn ông thân cao hơn 1m80 xuất hiện sau cánh cửa, gương mặt tuy rằng phi thường đẹp đẽ nhưng mà tiếc rằng anh chưa gặp lần nào “Xin chào! Tôi là Kris, bạn của Tạ Giang, hiện tại ở nhờ chỗ cậu ấy! Nhưng mà cậu đến thật không đúng lúc, cậu ta vừa ra ngoài rồi!”
Thật xúi quẩy, vốn là anh định tới tìm Từ Hi, anh nhận được tin y bị chấn thương thần kinh từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới rảnh tới “vấn an” y mấy câu.
52 Mỗi người một góc, trong căn phòng tối đen chỉ được thắp sáng bằng một ngọn đèn ngủ mờ ảo, Tạ Giang trầm mặc nhìn Từ Hi, mà Từ Hi lại sợ hãi quay đi nơi khác.
53 “Anh xin lỗi! Hôm nay anh có việc bận, có lẽ lại phải về trễ, em ngủ trước đi! Tạm biệt!”
“Ừm! Em biết rồi!”
Lại một lần nữa nghe thấy câu nói ấy, Từ Hi chán nản gấp lại cuốn sách đặt lên tủ đầu giường, đắp chăn qua đầu muốn ngủ một giấc dài, nhưng nằm mãi chẳng ngủ được.
54 Hôm nay, từ sớm Từ Hi đã bị kéo ra khỏi giường, rõ ràng là cuối tuần tại sao Tạ Giang lại có tinh thần như vậy chứ.
Uể oải nhìn vào mình trong gương, đêm qua rõ ràng là cùng với hắn… cả đêm.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 12