1 Thành phố này rất nhỏ, rất phổ biến, rất bình thường, có lẽ bạn đã từng đi qua địa phương nhỏ như vậy, hoặc là đã từng cư ngụ ở địa phương nhỏ như vậy.
2 Nói thật rằng, Cố Dương cũng không có mấy hy vọng vào tờ quảng cáo đó. Qua hơn một tháng, nét chữ trên đó đã mờ nhạt, người xin việc thì một người cũng không thấy đến.
3 Chớp mắt, Giang Phi đến cửa hàng đã hơn nửa tháng. Có Giang Phi rồi, Cố Dương không còn phải lo nghĩ nhiều, trong ngoài cửa hàng đều là Giang Phi bận rộn.
4 Cố Dương ngày thường lười làm cơm, Giang Phi lại quá bận, cũng may ở không xa đây có một cái quán nhỏ đi bộ mấy phút là tới.
Không khí ngày hè thường có chút oi.
5 Cố Dương cuộn mình trong chăn, chẳng buồn rời giường, quan sát Giang Phi bận tới lui. Dường như đã thành quy luật, mỗi buổi sáng chưa đến tám giờ, Cố Dương sẽ bị Giang Phi quen dậy sớm đánh thức.
6 Vào mùa hè, việc làm ăn của cửa hàng trò chơi cũng không tệ lắm. Người ra vào như nước chảy, đến rồi lại đi, sổ sách ghi không kịp.
“À, đúng rồi,” lúc đóng cửa, Giang Phi nói, “vừa nãy có mấy người đến, chưa đưa tiền đã đòi ba mươi xèng nên em không cho họ vào.
7 Trên đường phố nơi đây có rất nhiều dây điện, từng dây từng dây đan xen nhau, cắt ngang sắc trời.
Lúc hút thuốc trên sân thượng tầng hai, Cố Dương nhìn thấy một con diều vướng trên dây điện, khóe miệng Cố Dương dần dần nhếch lên.
8 Buổi tối trước nay như một. Cho dù có gió đêm, thời tiết vẫn nóng như cũ.
Lúc Giang Phi vào nhà, thả một vật đen đen xuống đất, là một con mèo con chưa đầy một tháng tuổi.
9 Mấy đứa trẻ chơi chịu lần trước Giang Phi đuổi đi rốt cuộc đến gây sự. Mấy đứa đó đều là học sinh cấp hai ở gần đây, thời điểm buổi trưa, có khoảng mười mấy đứa đến hàng trò chơi với ý đồ xấu.
10 Giang Phi đi ra ngoài, ngắm chiến lợi phẩm của chính mình. Một chiếc xe điạ hình mới toanh, ngẩng đầu hỏi Cố Dương: “Cái xe này giá phải mấy trăm ấy nhỉ.
11 Hai người đi dạo một vòng trong ngoài thành phố, đến khi sắc trời sắp tối đen, Cố Dương dừng xe trước cửa một nhà hàng. “Vào đi, đến ăn cơm. ”
“Nơi này sao?” Giang Phi ngẩng đầu nhìn ngắm ánh cầu vồng chớp tắt “Ở đây rất đắt tiền, hay là trở về ăn mì đi.
12 Ngày hôm sau, khi Cố Dương tỉnh lại trời đã sáng. Nhà là nhà của mình, giường là giường của mình. Đại khái hôm qua uống say, đầu óc rối tung, không nhớ rõ mình trở về như thế nào, dường như sau đó mình đã nói rất nhiều, nhưng lại quên hết.
13 Hơn bảy giờ sáng, Cố Dương bị đánh thức, nhưng lần này không phải là Giang Phi. Ngoài cửa rầm rầm, không biết là ai đập phá cái gì.
Giang Phi đứng trên sân thượng, nhoài người ra ngoài xem.
14 Người của Đầu Hói vẫn thủ ở đó đến buổi tối, ánh trăng trên trời tròn được một ít.
Giang Phi rướn qua hỏi Cố Dương: “Từ sáng tới giờ chưa ăn gì, em rán hai quả trứng gà, anh muốn ăn không?”
Cố Dương ném tàn thuốc “Mình em ăn đi.
15 Cố Dương một mình ra đi. Anh căn bản vẫn không biết mình làm như vậy có đúng hay không, anh chỉ đang băn khoăn nên dùng lời lẽ gì để giữ Giang Phi lại.
16 Cố Dương một mạch đi trên đường về, dọc đường trời đổ cơn mưa, đã thế càng ngày càng lớn.
Cố Dương vẫn cứ đi. Xuyên qua tiếng mưa rơi, tiếng bước chân nghe vẫn rõ ràng như trước.
17 Cửa hàng trò chơi không còn đèn, cũng không còn sự ấm áp ngày trước. Cố Dương thở dài rồi lại đi ra, nhưng chẳng biết nên đến nơi nào.
Đi được một lúc, ngẩng đầu lên, giữa lúc bất tri bất giác đã đến bên ngoài quán mì tương đen.