21 Dọn xong hết đống đồ đạc ít ỏi khi còn ở trong viện. Trong tay xách túi đồ nhỏ cùng với Tạ Giang đi xuống tầng hầm. Hắn rất nhanh lấy xong xe lao thẳng ra ngoài đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ.
22 “Ừm, tôi không muốn em dấn thân trong giới giải trí hư ảo ấy!”
“Tại sao?”
“Em nghe không hiểu tôi nói gì sao?”
“…”
Chờ tới hơn nửa đêm, kết quả câu trả lời nhận lại được lại chỉ có như vậy, sự nghiệp y tốn biết bao tâm cơ gầy dựng, hắn dựa vào đâu thay y quyết định hết thảy, chớp mắt lại bị hắn dùng một câu nói tùy tiện phá hủy, dựa vào cái gì?
“Đừng nói tới chuyện này nữa, em ngủ đi, liệu dưỡng thân thể cho tốt!” nói rồi hắn nghiêm túc mở cửa thư phòng bước vào, bên trong phòng một mảng yên tĩnh.
23 “Chẳng sao cả, mọi thứ đều ổn
Chỉ là tôi ngay cả tư cách đối mặt với chính mình cũng không có!”
Xem ra Hứa Minh Tranh thực sự đã bị điều đi làm trợ lý cho ngừoi khác rồi, Từ Hi về quê gần một tuần lễ mà cậu ta một cuộc điện thoại cũng không gọi tới.
24 “…Cho tôi dũng khí để tin tưởng thêm một lần nữa
Vượt qua dối gian để ôm lấy anh…”
Từ ngày rời khỏi thành phố, Từ Hi cũng xem như là từ bỏ sự nghiệp ngôi sao, nói đúng hơn là cho dù y có chờ đợi đến mệt mỏi cũng chẳng có lấy một cuộc điện thoại gọi báo cho y lịch diễn sắp tới.
25 Từ Hi cảm giác trong ngực cực kỳ khó chịu, một phát hất tay người kia rồi đi về phía khác, người đó không buông tha lẽo đẽo theo sau y.
“Anh rốt cục muốn gì?” Từ Hi khó chịu quay phắt người lại hỏi.
26 Bước ra khỏi biệt thự Nghi gia chẳng ai dám cản y lại, cũng không có lệnh phải giữ y lại, bên ngoài sớm đã có người đứng đợi sẵn.
Từ Hi nhìn không rõ là ai nhưng cũng chẳng quan tâm, cho tới khi phía bên đó truyền tới tiếng nói âm trầm của nam nhân “Hoá ra là như vậy!”
Y khựng lại, cảm xúc lẫn lộn, quyết định tiếp tục bước đi, hắn cũng không nói lên xe đóng sầm cửa lại chầm chậm đi theo phía sau y.
27 “Tôi muốn đưa ông nội tới sống cùng!” Y ngồi trong xe trực tiếp đưa ra điều kiện.
Tạ Giang từ chối cho ý kiến, gật đầu biểu hiện mình đã biết.
Hai tay còn bị chiếc còng gắt gao siết chặt, nơi cổ tay sớm đã bị hằn lên mấy vệt đỏ chói mắt, thân thể từ sớm đã thấm mệt ngả ra ghế ngủ một giấc, tới nơi ngừoi kia cũng không gọi y dậy, cứ như vậy một mạch đưa y về phòng.
28 “… Khoảng cách của chúng ta được tạo ra bởi những thứ mập mờ chẳng rõ thật giả ấy …”
“Ông nội, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút nhé!” y mỉm cười, tay cầm lấy áo khoác đi ra ngoài phòng khách.
29 Xong nữa cơm tối, ai nấy đều làm việc của mình, hai vị trưởng bối cùng nhau đi ra ngoài tản bộ, Từ Hi rảnh rỗi gọt một chút hoa quả, còn riêng Tạ Giang thì thần thần bí bí đi tới thư phòng.
30 “…Đúng vậy, ván cờ này từ đầu định sẵn là tôi thua, chỉ là tôi cố chấp muốn theo đuổi nó để thấy được cách mình thua cuộc như thế nào…”
“Ông nội! Vào ăn trưa thôi, Tạ Giang nói hôm nay anh ta ăn ở ngoài!”
Lão Từ ậm ừ bước từ ngoài vườn vào trong nhà chân còn dính đầy bùn đất.
31 Con đường đông đúc ngừoi qua lại bắt đầu lên đèn, trong nhà hàng sang trọng vừa mới mở cũng không có nhiều người lắm. Chờ ở đó thật lâu, Từ Hi lật đi lật lại tờ menu trên bàn chán nản nhìn quanh.
32 Ở giữa hai thái cực có một đường ranh giới vô cùng mong manh, tới nỗi người ta còn lầm tưởng rằng nó chưa và không hề tồn tại.
Chung quy tất cả mọi chuyện trên đời này không phải cái gì người ta có thể nhìn thấy, nghe thấy được mới là cái tồn tại.
33 “…Có một nơi gọi là thiên đường
Nơi mà người ta một bước liền có thể chạm tới, còn tôi chẳng tài nào nhìn thấy được…”
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chưa thấy tận mắt thì Từ Hi y nhất định sẽ không tin.
34 Dạo gần đây, mỗi khi cả hai ở gần nhau Từ Hi cảm thấy rất bất an, không phải việc Tạ Giang làm y không biết, chỉ là y tham lam tới nỗi sợ hắn nói ra rồi cái gì cũng không còn.
35 Rồi một ngày, Từ Hi nói với Tạ Lăng rằng “Sau này, dù có ra sao, anh phải đối xử tốt với ông nội của em, có được không?!”
Hắn phì cừoi, ôn nhu xoa xoa đầu y “Sao lại không chứ, vả lại còn có ông nội anh mà!”
Vậy thì tốt rồi, được lời này của hắn xem như y cũng yên tâm hơn.
36 “Tại sao tôi vẫn luôn có cảm giác
Lần gặp mặt này đã là lần cuối cùng
Lần cuối cùng được nghe thấy thanh âm của người ấy
Lần cuối cùng được nhìn thấy hình bóng đó…”
Cận lực che giấu, cuối cùng Tạ Giang đã làm tốt được công việc của mình, Từ Hi rời khỏi gần một tuần lễ nhưng Từ Hựu Thân vẫn chưa mảy may hay biết, thỉnh thoảng ông còn nhắc rằng “Hôm nào phải đi thăm Tiểu Hi mới được, ta nhớ nó quá!”
Hắn biết đem y ở đâu ra cho ông gặp mặt đây?
Mỗi lần như vậy hắn chỉ biết cười khổ gật gật đầu cho qua chuyện, rồi sau đó vẫn là nói lảng sang chuyện khác.
37 “Anh ơi! Hôm nay anh tới nơi đó thăm ai vậy?” Nhóc con vừa ăn khoai tây vừa hỏi.
Từ Hi mỉm cười xoa xoa đầu nhóc “Anh tới để thăm cha mẹ!”
“Cả cha và mẹ của anh đều đã mất rồi ạ! Xin lỗi, em rất tiếc! Vậy…”
Thomas vội ngăn đứa nhỏ của mình lại, sợ rằng nó sẽ tiếp tục hỏi mấy chuyện ngốc nghếch “Được rồi! Con mau ăn đi, anh tốt bụng của con còn phải về nữa!”
“Không sao đâu mà, anh cứ để nhóc ăn từ từ đi!”
Harry thè lưỡi nghịch ngợm, vui vẻ nhai nhai tiếp miếng bánh táo nóng hổi “Baba thấy chưa! Anh tốt bụng còn hiểu con hơn baba!”
Anh trợn mắt đe doạ, cũng ngốc theo đứa con trai nhỏ “Chẳng ai hiểu nổi con đâu! Mau ăn đi! Baba còn phải về công ty!”
Từ Hi nhìn hai cha con này tuy là người lạ nhưng tạo cho y cảm giác giống như là đã quen nhau từ rất lâu rồi, rất thoải mái, chợt nghĩ tới người kia, hiện tại không biết hắn đang làm gì nhỉ!
“Harry! Không được cho tương ớt vào salad!”
“Tại sao?”
“Vì không thể được!!!”
“Baba thật vô lý!” Cậu nhóc uỷ khuất hết nhìn cha mình lại nhìn sang y, nhưng biết sao được, y chỉ là một ngừoi lạ, sao có quyền can thiệp, đành nhún vai bất lực.
38 Sáng sớm đã nhận được điện thoại từ Từ Hựu Thân, ông có vẻ như đang vui vẻ lắm “Tiểu Hi, cháu có biết hôm nay là ngày gì không?”
Có chút bất ngờ, Từ Hi ngồi bật dậy, tay vội lật tấm lịch ở đầu giường “Hôm nay là…” là ngày gì nhỉ? Suy nghĩ một chút, đầu óc dần tỉnh táo hơn một chút rồi “Sinh nhật của ông sao!”
“À ừm, phải rồi!” đối với một người trước nay chưa từng tổ chức sinh nhật như ông thì nói ra mấy lời này cũng có hơi ngượng “”Chiều nay cháu cùng với Tiểu Giang cùng tới nhé!”
Ông vẫn chưa biết chuyện y và hắn đã sớm không còn liên hệ nữa hay sao? Mà cũng đúng, giữa họ ở trước mặt người lớn thì chỉ là tình bạn, có ra sao thì cũng đâu cần nói ra.
39 “… Tôi thực sự rất sợ ngày ấy, cái ngày mà tôi và anh ta nhìn nhau mà lại chẳng hề thấy nhau…”
Bên trong căn biệt thự rộng lớn đầy không khí quẫn bách này, chỉ có hai lão nhân gia là cười đến phi thường sáng lạn, vì họ thậm chí còn chẳng biết rằng Tạ Giang và Ta Lăng đang hẹn hò, hay là chuyện Từ Hi đã li khai chuyển đến thành phố khác từ rất lâu rồi.
40 Buổi tiệc sinh nhật đơn giản kia cuối cùng cũng kết thúc mặc cho Từ Hựu Thân cảm thấy có chút kỳ quái.
Tùy tiện đi tới đường lớn bắt một chuyến xe bus, chợt nhớ ra, vào loại thời điểm này xe bus nào còn chạy nữa?
Được thôi, nếu vậy thì đi bộ một đoạn, hình như ga tàu điện ngầm tới 10h mới đóng cửa, hiện tại chạy nhanh một chút có lẽ vẫn còn kịp, dù sao thì mấy chục đồng so với mấy trăm đồng đi taxi còn tốt hơn nhiều.