1 “Cẩu đản, sao mày còn ở đây? Thuốc tao kêu đưa mày đã đưa chưa?”
Một nam nhân mặt dài mặc áo khoác màu xanh lá, vóc dáng cao to, lưng hơi gù, cầm ống hút thuốc lào, chậm rãi đi tới
Cẩu đản là một thằng nhóc tuổi vừa mười một, nhiều năm bị đánh đập và chịu đói khiến thân thể đang phát dục lại dị thường gầy gò thấp bé.
2 Niếp Thư Dương vào phòng, ấn đứa trẻ đã sợ đến hồn lìa khỏi xác này ngồi xuống giường, dùng một giọng điệu ôn nhu hết mức có thể nói: “Đừng sợ”. Lại phát hiện vóc dáng bé nhỏ phía dưới càng run rẩy nghiêm trọng hơn.
3 Thiệu Hân Đường cảm thấy rất đau đầu, vốn dĩ việc tự dưng phải đeo một món nợ khổng lồ đã khiến cậu rất nóng mặt rồi, giờ còn bị một quân phiệt coi trọng nữa, quả thực quá xui xẻo mà.
4 Thời gian trôi qua rất nhanh, sau khi Thiệu Hân Đường trải qua một đêm cân nhắc, lại phục hồi lòng tin đối với cuộc sống, tuy rằng không biết tiền chuộc thân cụ thể là bao nhiêu, cũng không thể hỏi, nhưng chắc chắn không phải là số tiền nhỏ, kiếp trước cậu hát kịch đều là vì nghệ thuật, giờ thì vì mấy đồng đại dương chưa rõ, Thiệu Hân Đường đành lắc đầu lắc cổ luyện hai lần lời kịch.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêm Lượng là phó quan được Vu Chiến Nam chọn lựa ra từ mấy vạn binh sĩ, từ mười bốn tuổi đã đi theo Vu Chiến Nam, lúc đó chỉ lớn hơn hắn một tuổi, từ đó đến nay đã mười năm rồi, huống chi hắn vốn là một người rất ‘thông minh tài ba’ [1], chưa nói thấu hiểu rõ từng tấc tim của Vu Chiến Nam, ngay cả những cử động nhỏ nhất của Vu Chiến Nam cũng đều lí giải được.
6
Hắn nhìn chằm chằm Thiệu Hân Đường, nói: “Sao, chưa từng hầu hạ nam nhân? Còn đứng ngẩn người ở đó làm gì!”
Sắc mặt Thiệu Hân Đường trắng bệch vì ngữ điệu có bao hàm sự sỉ nhục này, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ, hai tay giao trước ngực, khom lưng thật sâu hướng về phía Vu Chiến Nam, ngữ khí dị thường thành khẩn, mở miệng: “Vu tư lệnh, tôi rất kính trọng ngài, nhưng tôi đến đây thật sự không phải vì muốn leo lên giường của ngài.
7
Diêm Lượng bước ra khỏi phòng ngủ của Vu Chiến Nam, vẻ mặt có chút hoảng hốt, vừa lúc bị Tôn Đức Toàn, vừa trở về, túm được, liền kéo hắn đi ‘Mạch hương tửu lâu’
Mạch Hương lúc đó có thể xem là quán rượu số một số hai ở Trầm Dương, Tôn Đức Toàn là một kẻ coi rượu như mạng, Diêm Lượng bình thường cũng là người có tửu lượng cao, tuy rằng hai người có thể xem như phụ tá đắc lực của Vu Chiến Nam, nhưng không hề phát sinh những chuyện đả kích lẫn nhau để tranh sủng, trái lại còn thường xuyên uống rượu cùng nhau, quan hệ cũng coi như vui vẻ.
8
“Ngươi đang làm gì?”
Diêm Lượng vừa quay đầu lại đã thấy thân hình cao lớn của Vu Chiến Nam ở cửa, vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn.
“Tôi, tôi xem cậu ta còn sốt hay không…” Diêm Lượng sờ tay lên trán Thiệu Hân Đường, có trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu ý chí mới có thể khiến cho giọng nói của mình không run rẩy, rút tay về, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Còn sốt cao, tôi đi gọi thầy thuốc”
Vu Chiến Nam cất bước, không nhanh không chậm đi đến, giơ tay nâng cái cằm nóng bỏng của người nọ, trên mặt không có chút biểu tình, giọng điệu lại rất coi thường “Ta rất vừa lòng với món đồ chơi cậu tìm cho ta”
Diêm Lượng nghe xong, bàn tay khum trước người run lên, cúi thấp đầu không nói được một lời
Trong phòng yên lặng như tờ, chỉ có Thiệu Hân Đường đang sốt phát ra tiếng hô hấp khe khẽ.
9 Thiệu Hân Đường ẩn náu tại căn phòng mà Trầm đoàn chủ mới bố trí cho cậu gần hai mươi ngày, có lúc uống trà trong sân, đùa giỡn, dạy Niếp Kiên An một ít kiến thức.
10
“Hân Đường, tiền … bán thân của em…anh đã dùng để đặt mua nhà cho chúng ta, là một căn nhà lớn, một cửa, một sân… nhưng mà…”
Thì ra số tiền mà cậu tìm bấy lâu này, đều ở trong tay thằng oắt này!
Thiệu Hân Đường giận điên người, lại nhìn tiểu bạch kiểm trước mặt, càng nhìn càng giả dối, càng nhìn càng làm người ta buồn nôn.
11
Thiệu Hân Đường đi thong thả về Hồng Mặc, mới vừa đến cửa, thì thấy chiếc ôtô đầu tròn màu đen mà hôm trước đã đến đón cậu của tư lệnh phủ, còn chưa tiến vào sân, lại thấy Diêm Lượng đi từ bên trong ra, hô lên: “Thiệu Tiên sinh”
Đi cùng với Diêm Lượng còn có bốn vệ binh, đang đứng chỉnh tề cạnh xe.
12
Thiệu Hân Đường ngồi trên mặt bàn gỗ lim thượng hảo, đôi chân mảnh mai bị mở ra, đứng ở giữa là Vu Chiến Nam mặc quân trang chỉnh tề
Warning: 18+
“Tiểu yêu tinh, cậu muốn trên bàn hay trên giường?
Thiệu Hân Đường bị hắn hôn đến thiếu dưỡng khí, chỉ lo há miệng thở dốc.
13
Thiệu Hân Đường bị hắn đè dưới thân, dùng đủ loại tư thế mà làm, từ giữa phòng rồi chuyển chiến đến trên giường tạm trong thư phòng. Cậu như một con thuyền nhỏ ở dưới thân của Vu Chiến Nam, thăng thăng trầm trầm, chỉ có thể quay cuồng theo cơn sóng
Trận vật lộn này kéo dài đến lúc trời bắt đầu tối, Thiệu Hân Đường hôn mê rồi tỉnh lại, khoé mắt dài hẹp vẫn vương nước mắt, thử giãy dụa một chút, cảm giác bộ phận đáng xấu hổ phía sau vẫn còn trướng, mới động một chút, đã làm thứ ở bên trong phình lên như khí cầu được bơm khí, chậm rãi mở rộng hậu huyệt của cậu.
14
Vu Chiến Nam nghe rồi cũng không nói gì, nghiêng người hôn thưởng cậu, nói: “Muốn ăn cái gì, ta nói bọn họ mang lên cho em”
Giữa trưa đã uống một bụng trà, đến tối mới kết thúc vận động kịch liệt trên giường, Thiệu Hân Đường quả thật hơi đói rồi.
15 Lưu Vĩ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng sau lưng Vinh thiếu, bưng trà rót nước đều không mượn tay người khác. Hắn thấy trong vòng nửa giờ Thiệu Hân Đường đã thua bao nhiêu là tiền, trong lòng càng lúc càng hoảng, nhịn không được oán trách cậu ta không hiểu chuyện, nếu chọc Vu Chiến Nam nổi giận, còn không phải sẽ đuổi cậu ta đi, cũng chặt đứt con đường tiền tại của hắn.
16
Tần Việt Vinh thấy cậu bỏ đi, trong lúc hoảng loạn cố giữ cậu lại, thế nhưng vô tình kéo người vào trong lòng mình…
Tần Việt Vinh thật không ngờ cậu ta lại gầy yếu như vậy… Bất quả, xúc cảm quả thật rất tốt, mùi hương cũng mê người…
“Vinh thiếu, ngài có thể buông tôi ra không?”
Thấy Tần Việt Vinh cứ ôm cậu như vậy rất lâu.
17 Thiệu Hân Đường xin ông chủ trà trang một cái giỏ trúc rách, tuỳ tiện ném túi tiền vào trong. Ở cửa trà trang cậu lại mua năm sáu trái lê trắng xếp ở phía trên.
18
“Trầm đoàn chủ có ý là bao nhiêu tiền cũng không chịu thả người phải không? Hay là muốn Vu tư lệnh tự mình đến nói chuyện với ông?”
Thiệu Hân Đường nói như vậy đương nhiên là để doạ lão.
19
Cậu ta không kiêu không liều, thong dong như một cây thủy trúc, đứng tĩnh lặng, ngẫu nhiên gặp được chuyện thú vị, hoặc sẽ như một con mèo con mon men lại gần, trong đôi mắt to tròn toàn là hưng phần tò mò không thể che dấu, lúc tức giận thì đôi mắt đẹp bùng lên một ngọn lửa, môi mím chặt, y hệt một đứa nhóc đang giận dỗi, khiến người ta nhịn không được mềm lòng…
–
Kiếp trước, cuộc sống của cậu từ nhỏ đến lớn chỉ xoay quanh một chuyện, đó là hết thảy đều có liên quan đến học tập hí kịch.
20
“Ta sẽ cho người đi thu thập đồ đạc với em, dọn qua đây ở đi”
Không khí triền triền miên miên khắp phòng, ánh trăng kiều diễm ở bên ngoài, đều bị một câu này đánh nát trong trời đêm…
Thiệu Hân Đường đã sắp ngủ, như bị thú dữ cắn một miếng, đột nhiên giãy người ra, mở to đôi mắt long lanh, mờ mờ mịt mịt hỏi: “Ngài vừa nói cái gì?”
Vu Chiến Nam sủng ái hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu, cười nói: “Kêu em dọn qua ở chung với ta.