161 Phóng viên vừa dứt lời, trên khán đài rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ngay cả những người tụ tập bên ngoài cũng phản ứng theo bản năng dừng lại những tiếng ồn áo náo động.
162
Phim trường Trương Gia Thế
Đường Sảng thông qua điện thoại nhìn thấy 《Nhất tiếu nại hà》 phát sóng trực tiếp bỗng biến thành một trò hề,trong thâm tâm không thể giấu được niềm đắc ý.
163
Không cần để Tiểu Hy nhắc thêm lần nữa,Tô Tố cũng đã cảm nhận thấy rồi.
Đều nói không trùng hợp không thành sách,nhưng quá trùng hợp thành ra có chút vô lý.
164
Não bộ của Tô Tố oành oành tiếng nổ!
Loan rồi!
Tất cả loạn rồi!
Cảnh Thụy và Tiêu Thất thì ra là con của Tiêu Lăng?
Cô tiếp nhận một vài chuyện liên quan đến ký ức trước kia của Tô Tố,cũng biết được việc trước kia cô bị người khác cưỡng bức,năm năm trước Tô Tố bị Tô Huệ chuốc rượu cho uống thuốc vất vào phòng khách sạn,ký ước về quãng thời gian đó có chút hỗn loạn.
165
Tiêu Lăng vẫn chưa trả lời, lão gia đứng bên cạnh đã cảm thấy hoảng hốt.
“Tiểu, tiểu nha đầu, cháu nói Cảnh Thụy và Tiểu Thất là con ruột của tiểu tử thối này à? Đúng thật là chắt của ta à?” Lão gia vui sướng đến nỗi mặt đỏ cả lên, khẩn trương cầu chứng lại với Tiêu Lăng, “Tiểu tử thối! Tiểu nha đầu nói có phải là thật không?”
“Ông nội.
166 Những người trong nhà đều cảm thấy kinh ngạc, theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn sang đấy, liền trong thấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất hai người mỗi người đang đeo cái cặp nhỏ đứng trước cửa, cũng không biết đã đứng ở đấy bao lâu rồi, đã nghe được bao nhiêu rồi.
167
Về nhà!
Ở đây không phải là nhà của họ sao, họ còn phải đi đâu.
Tiêu Lăng đuổi theo trong tiềm thức.
Lão gia kéo anh ta lại.
“Ông nội!”
“Bây giờ con mới biết gấp rồi à, sớm giờ làm gì!” Lão gia thấy khuôn mặt Tiêu Lăng đầy đau khổ, nhẫn nhịn và nói, “Bây giờ hai đứa con và Tô Tố hiện đang rất tức giận, con vội vã lao đến như vậy cũng không có kết quả tốt.
168
“Tiểu Thất, maimi với daddy của con. . . có thể không sống cùng nhau được, nếu như con thích Tiêu Lăng, cũng có thể sống chung với daddy. ”
Tô Tố mỗi câu nói khi nói ra đều rất khó khăn.
169
Về đến nhà, Tô Tố mới biết mọi chuyện diễn ra đến mức độ nào rồi.
Vì sự nổi tiếng của đạo diễn Trịnh Đông, phim truyền hình phát sóng đã thu hút hầu hết các phương tiện truyền thông giải trí và bây giờ tất cả các tin tức giải trí phát sóng đều là fan hâm mộ đại náo cuộc họp báo.
170 Chuyện của Tô Tố Đường Sảng cũng là người trong cuộc, rất nhiều tòa báo đều tranh nhau phỏng vấn cô, chỉ là chỗ cô ở đoàn làm phim Trương Gia Giới, đoàn làm phim được bảo vệ chặt chẽ, đám nhà báo không thể vào.
171
Ở một bên khác
Mộ Bạch trong căn chung cư của anh thuộc vị trí hoàng kim thành phố A, Mộ Bạch nhìn trên ti vi tin tức liên quan đến Tô Tố, khuôn mặt trước giờ ôn hòa phủ lên một lớp đau khổ.
172
Lãnh Mạc nhìn Mộ Bạch giống như nhìn người bệnh tâm thần.
“Nhìn như thế này tôi làm gì cũng không được, tôi không thể tiếp tục suy sụp tinh thần nữa” Mộ Bạch bước về hướng phòng ngủ, tìm bộ quần áo sạch sẽ thay, lại chạy vào nhà vệ sinh cạo bỏ bô râu 2 ngày không cạo rồi, Lãnh Mạc đi vào nhà về sinh cùng, đứng dựa vào cửa, “Mộ Bạch, trước đây tôi không phát hiện ra cậu là một thánh tình nhỉ”
“Không phải thánh tình”
“Cậu nói như thế cậu không phải thánh tình thật có lỗi với hai từ thánh tình”
Mộ Bạch dùng khăn bông ướt lau khô cằm, nhìn bản thân trong gương hồi phục lại hình tượng trước đây mới vừa ý, anh ngoảnh đầu chân thành nhìn Lãnh Mạc, “tớ không phải thánh nhân, biết được cô ấy có con tớ cũng do dự qua, cũng để tâm qua.
173
Ngoài dự đoán của Mộ Bạch, cửa tiểu khu của hoa viên Xuân Giang không có nhìn tháy bất kỳ bóng hình của phóng viên.
Anh chó chút ngạc nhiên, chẳng lẽ từ bỏ rồi?
Hình như không có khả năng lắm, tin tức giải trí nóng hổi như thế, đám nhà báo đó làm sao có thể bỏ qua được? Mộ Bạch gọi điện thoại cho công ty hỏi tình hình mới biết Tiêu Lăng nhúng tay vào chuyện này, Tiêu Lăng đã cho người thông báo tòa soạn, 3 ngày sau tổ chức cuộc họp báo giải thích chuyện này, đồng thời không cho phép nhà báo quấy rầy Tô Tố.
174
Lúc chiều, Tô Tố nhận được cuộc gọi của bác sĩ, bảo cô ta đến chỗ anh ta làm tái khám lại.
“Có thể không đi không?”
“No No No. Cô Tô, đây không phải là chuyện đùa đâu, vốn dĩ lúc tháo chỉ không thấy, não bị trấn thương vả lại đến giờ vết thương chưa lành, loại tình trạng này nên nằm viện điều trị, tái khám là tất nhiên, nên không sau này để lại di chứng thì làm sao”
Có nghiêm trọng vậy sao? Tô Tố biểu hiện nghi ngờ.
175
“Ồ, ồ ồ. ” William gật gật đầu, “Đương nhiên là được. ”
“Tôi thấy chúng ta không cần nói chuyện”. Tô Tố nói câu cự tuyệt, kéo hai đứa nhỏ đi ra, “Xin lỗi bác sĩ William, hôm nay sợ rằng không có cách nào kiểm tra, hôm khác tôi lại đến.
176
Tô Tố ngây người, cả người đều cứng đờ.
“Anh mới. . . nói gì vậy?”
Đã nói trước đó rồi, sau đó nói có vẻ thuận miệng hơn nhiều, Mạc Tầm nghiêm túc nhìn Tô Tố “Tô Tố, em đi theo anh đi, anh rất nghiêm túc, anh không ngại chuyện em có hai đứa con, cũng không ngại tình trạng hiện tại của em, miễn là em đi theo anh, khó khăn bây giờ em gặp phải anh sẽ cố gắng giúp em giải quyết.
177
Anh hôn rất gấp, động tác mạnh mẽ đến nỗi hận không thể nuốt cô vào bụng.
Mạc Tầm càng hôn càng cảm thấy mê, trước đây anh với Bạch Linh cũng không phải chưa từng hôn qua, nhưng vì sức khỏe của Bạch Linh, nên dù có hôn anh cũng chỉ hôn theo kiểu chuồn chuồn lướt nước, anh đối với Bạch Linh mang theo sự thương tiếc, còn đối mặt với Tô Tố, anh cảm thấy tất cả tính cầm thú của người đàn ông đều được giải phóng.
178
Lúc này muốn bao nhiêu nhếch nhác thì Mạc Tầm có bấy nhiêu.
Không nói đến mặt mày sưng húp, nửa thân trên trần như nhộng của anh cũng bị đánh đến xuất hiện như vết thương xanh tím, quần nửa mở, rộng thùng thình ở eo, lúc nào cũng có thể bị tuột xuống.
179
Tiêu Lăng vừa bước ra đến khỏi thang máy, anh ngạc nhiên.
Lúc trước hành lang này là một bức tường trắng xóa, nay trên đó bị quệt nhá nhem nhằng nhịt những chữ bằng sơn đỏ, “Tô Tố là đứa vô liêm sỷ” “cái thứ vô nhân tính” “con điếm” “chúng tôi sẽ không tha cho cô đâu”, những dòng chữ đỏ như máu choán lấy toàn bộ hành lang, ghê rợn như phim ma.
180
“Daddy trong tưởng tượng của Tiểu Thất cao thế này à?” cao lớn như có thể che chắn cho cả gia đình.
“Vâng, hồi trước Tiểu Thất đã nghĩ rồi, sao người ta đều có daddy mà chỉ con và anh lại không có.