121
Người phụ nữ của tôi ai dám động vào
Giọng của anh vẫn y như cũ kiêu ngạo hống hách.
Thế nhưng kiểu kiêu ngạo lại khiến trái tim Tô Tố nghe thấy ấm áp nhất.
122
“Tiêu Lăng, mày đây là lấy tính mạng ra làm trò đùa”
“Tính mạng người phụ nữ của mày, có liên quan gì tới tao!” Tiêu Lăng cười khểnh.
Anh đâu có phải là thiện nam tín nữ, đắc tội anh thì phải trả cái giá tương đương.
123
Trên đường trở về biệt thự, Tô Tố rõ ràng cảm thấy tâm trang của Tiêu Lăng rất tốt.
Tuy không cười, nhưng ánh mắt lại rất ôn hòa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu trầm ấy đầy vẻ dịu dàng.
124
Vừa nhìn thêm lần nữa, Tiểu Trần đã hiểu rồi.
Trong lòng Tổng Tài đang ôm một cô tình nhân bé bỏng, bộ áo vest khoác ngoài kia thì che đi nửa người và đầu, chỉ để lộ hai bàn chân dài nằm trên người Tổng Tài.
125
Tô Tố muốn khóc!
Trong của có củ khoai tây nóng, trên giường còn có một con sói đói đang nhìn chằm chằm cô, cô cảm động kích động muốn trốn thoát khỏi căn phòng này.
126
Tay của Tiêu Lăng cầm một cái tạp dề!
Nói một cách chính xác, là một cái tạp dề mỏng khiêu gợi màu đỏ được thêu đến.
Phía dưới tạp dề là hình ảnh một nam một nữ mặc đồ cổ trang, hai người đang ở trong tư thế thân mật nhất với nhau.
127
Bởi vì cổ họng quá đau, giọng nói của cô bé nhỏ như một con mèo, nhưng Tiêu Lăng vẫn nghe thấy.
“Em đừng di chuyển, anh kêu người chuẩn bị bữa ăn.
128
“Xin lỗi”
Tiêu Lăng lần này thật cảm thấy có lỗi.
Anh đi ra cửa, ra dấu cho người hầu mang lên một thìa gốm, rồi ngồi xuống bên Tô Tố, đút cho cô từng muỗng cơm.
129
“Ánh mắt gì đây?”
Anh cố ý dành thời gan đưa cô đến sân bay, cô nhìn anh như vậy là ý gì.
“Không có gì. ” Tô Tố lắc lắc đầu, “Đi thôi.
130
“Dựa vào. . . anh sẽ ghen!”
Ngồi trên máy bay, đầu óc cô còn vang vọng lời nói cùng gương mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng lúc ấy.
Mặt cô đỏ bừng, lồng ngực như có một chú thỏ đang nhảy nhót bên trong vậy.
131
Thư ký Trương đột nhiên khựng lại
Tô Tố đã từng bị người khác cưỡng bức?Cô quay ra nhìn sắc mặt của chủ tịch,nhưng trái với dự đoán là không thấy nét mặt thịnh nộ của chủ tịch,anh ấy chỉ là sắc mặt trầm tư.
132
Tiêu Lăng đứng phát dậy khỏi ghế,sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi!
Tô Tố đã từng sinh con.
Lại còn sinh hai đứa con.
Điều này không thể!
Không có mệnh lệnh của Tiêu Lăng,hai bảo vệ cũng không dám hành động,đứng yên.
133
Tô Huệ hoảng sợ bỏ chạy.
Tiêu Lăng nắm chặt nắm tay đứng ở trong văn phòng,đem sự việc tương phùng với Tô Tố sau năm năm từng chuyện từng chuyện toàn bộ xâu chuỗi lại.
134 Trương Gia Giới là vườn rừng quốc gia đầu tiên, tổng diện tích công viên đạt đến 4810Ha, bao gồm hơn 3000 đỉnh, thung lũng giữa các đỉnh núi, con suối chảy róc rách, cây cối um tùm xum xuê, có “ba ngàn đỉnh núi, tám trăm tơ lụa” như chốn thần tiên.
135
Đứng trong thang máy, đến cửa phòng 1307 trên lầu 13, Tiêu Lăng bỗng dừng bước chân.
Khi anh ta bước vào thì phải đối mặt với hai đứa con bằng thân phận gì?
Hai đứa trẻ này dường như biết rằng anh ta là cha của chúng nó, lần trước đã gặp anh ta nhưng lại giả vờ không biết.
136 “Hả. . . ” Tiểu Thất vội vã lấy cây kẹo mút từ trong miệng ra, phấn khích bật lên trước Cảnh Thuỵ, “Anh hai nói thật sao, ngày mai đi tìm daddy. Aaa, em rất thích daddy, daddy rất đẹp trai.
137
Không?
Vậy không được!
Tô Huệ đã nghĩ rằng Bạch Linh là người phụ nữ của Tiêu Lăng, một cái túi tiền lớn như vậy cô ấy dại gì mà bỏ qua.
138
Tiêu Lăng sải bước đi đến cửa phòng, vừa cúi đầu liền nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, lập tức dừng bước.
Bộ dạng này của anh lỡ như để con mình thấy được sẽ nghĩ như thế nào?
Tiêu Lăng dừng bước, dì Trương, trước tiên tẩu hãy dắt hai đứa nhỏ tới, con đi rửa mặt một chút, sẽ xuống lầu ngay.
139
Không!
Cũng không hoàn toàn giống như anh khi còn bé.
Anh khi còn bé ngày nào cũng nghịch ngợm luôn muốn nhảy lên nóc nhà lật ngói, mấy người hầu đi theo anh cũng không quản được anh, nghịch đến nổi ba mẹ anh cũng nhức đầu không thôi.
140
1iêu Lăng nhanh chóng dặn dò Trương tẩu, “Trương tẩu, mau đem bữa sáng qua đây. ”
“Dạ dạ, tôi bưng ra liền. ”
Trương tẩu nghe Tiểu Thất than đói, lại nghe Tiêu Lăng căn dặn, bèn quay lưng chạy lấy thức ăn ra.