101
“Anh đến làm gì, đi ra ngoài!”
“Thấy có vẻ rất ghét tôi. ” Mạc Tầm cười mỉa mai, đẩy mạnh cửa vào phòng. “Chúng ta nói chuyện. ”
“Chúng ta?” Tô Tố cảm thấy kinh tởm đến muốn nôn.
102
Tại cổng chính của bệnh viện.
Hai con búp bê mặc trên người bộ áo thun trắng, áo liền quần jean, đội chiếc mũ lưỡi trai, lén lút trốn trong bụi hoa.
103
Tiêu Lăng đã sử dụng thời gian nhanh nhất để xử lý các vấn đề trong công ty, và sau đó cho tài xế Tiểu Trần đưa anh ta đến bệnh viện.
Anh vừa đi vừa cầm tập tài liệu cuối cùng xem và vốn dĩ không để ý đến sự tồn tại của Tô Tiểu Thất.
104
Con với anh trai có thể gọi chú là ba không?
Tiêu Lăng căn bản là không thích con nít, nhất là con nít hay la hay khóc, theo như anh nghĩ, nếu sau này anh có con, cũng là vì duy trì mạng sống của anh, cũng như một cách đối phó với người lớn trong nhà.
105
“ Nói bậy gì đấy!”
“ Em không có nói bậy, hai đứa trẻ kia đích thực giống y chang anh đó. Tôn Viễn tờ văn kiện, lén lút lại gần Tiêu Lăng, “ thật sự không phải anh có con bên ngoài?” Anh suy nghĩ kỹ một chút.
106
“ Không phải. . . ”
Tô Tố muốn nói, lại sợ gợi lại hồi ức không vui của Tiểu Hi, kéo lấy tay áo của Tiêu Lăng, tiến đến bên tai anh thấp giọng, “ Tiểu Hi mới vừa rồi bị nhốt vào nhà xác, Tiêu Lăng, em hôm nay không trở về nhà cùng cậu ấy, ban đêm cậu ấy nhất định sẽ sợ hãi.
107
Tô Tố buột ra mà không qua suy nghĩ, không phải cô cố ý nói dối, cả kiếp trước và kiếp này cộng lại, cô căm hận nhất là người đàn ông này.
Nếu có thể, cô thật sự ước chưa từng quen biết hắn ta.
108
Nghĩ đến phản ứng của Tiêu Lăng, Tô Tố rùng mình.
Trước không nói cho anh biết về sự tồn tại của hai đứa nhỏ là sợ anh lấy hai đứa nó để uy hiếp cô, nhưng ai ngờ chính cô lại làm cho bản thân mình tiến thoái lưỡng nan.
109
Tô Tố vò mặt bứt tai suy nghĩ về quan hệ giữa họ, không để ý đến cửa buồng tắm vừa mở ra.
Tiêu Lăng khoác trên mình áo tắm màu đen, chiếc áo khoác tạm trên người làm lộ ra lồng ngực vạm vỡ của anh, tay kia anh cầm một chiếc khăn tắm, lau lau tóc.
110
Buổi tối hôm đó Tô Tố ngủ rất sớm.
Ngoài dự đoán của cô, Tiêu Lăng thật sự đứng đắn đến khó tin, lúc tạm biệt ở trước cửa phòng ngủ anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô một cái, nói một câu chúc ngủ ngon liền lập tức cho cô về ngủ.
111
Khi dì Trương đem tin tức của Tô Tố truyền tới Lão gia,lão gia không cần nói cũng biết vui mừng thế nào.
“Haha,Có thể được phép tính là người có thể chế ngự được tên tiểu tử thối này,tốt tốt tốt,có tính cách,Tôi thích.
112
Anh mới muốn yêu đương với Cảnh Thụy ấy!Cả gia đình anh cũng điều muốn yêu đương với Cảnh Thụy!
Tô Tố lạnh lưng hừ một tiếng không thèm quay đầu lại để ý Tiêu Lăng.
113
Bữa trưa ăn ở trong căntin của công ty.
Không quả là công ty quốc tế, mô hình đô ăn tư chọn,thức ăn đủ loại làm cho người ta phải cảm thấy hoa mắt.
114
“Trương Việt, anh sao thế?”
Tô Tố bối rối nhìn Trương Việt.
Trương Việt, anh sao thế?
Đã từng có lúc, người cô gái với khuôn mặt vui tươi như hoa ấy cũng thường xuyên dùng ánh mắt ngây thơ để hỏi anh như thế.
115
Về đến biệt thự Cẩm Viên, tinh thần của Tô Tố như người mất hồn.
Ở trước cổng biệt thự vấp phải chân, té một cái sấp mặt xuống cả đất.
“Cô Tô, không sao chứ.
116 “Hey hey hey, đang nghĩ gì vậy, hoàn hồn lại. ” An Tiểu Hy cầm ly trà sữa đến gần Tô Tố, với một nụ cười không tốt, “nhớ Tiêu thiếu gia à, nhìn vẻ mặt cậu có vẻ tươi tắn.
117
Tô Tố chỉ cần nghĩ đến việc phải đi “quyến rũ” Tiêu Lăng thì khuôn mặt liền đỏ bừng lên.
Cô cầm nước đá trên bàn và thoa lên mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Hy nhanh chóng chỉ tay “Cậu, cậu đừng như vậy với tớ, tôi không được.
118
Những gì Tô Tố cần mua là chuẩn bị cho việc leo núi.
Cô đã chọn hai bộ đồ thể thao ngoài trời không thấm nước và 2 đôi giày thể theo, lại mua thêm một chiếc ba lô lớn.
119
Nhắm vào tôi đây này
Ha ha!
Tô Tố lớn từng này rồi nghe được chuyện đáng buồn cười như thế này, cô cũng thực sự cười ra tiếng.
“cô cười cái gì!” Bạch Linh thẹn quá hóa giận.
120
“Tô. . . Tô Tố!”
Bạch Linh lần đầu tiên nghe thấy tên của cô ấy, bịt miệng kinh hãi nhìn Tô Tố, cô căng thẳng tóm lấy áo của Mạc Tầm, cả người đều đang run lên, “Tầm, anh nói tiểu thư đây, cô ấy tên Tô Tố”
“Ừm”
“Cô ấy và chị.