141
“Ừm. . . daddy có phải người đàn ông xấu đâu. ”
Tiểu Thất cắn ngón tay và do dự. Uh. . . Chẳng phải anh trai đã nói rồi ư, bởi vì daddy không biết sự tồn tại của tụi con, nên mới không quan tâm và chăm sóc.
142
“Chị ngay cả người yêu còn chưa từng có, còn nói là đưa lời khuyên cho em!” Tiêu Lăng khinh miệt, “Em không cần!”
“Tiêu Lăng! Chị gái của em tuy chưa yêu ai bao giờ, chưa có trải nghiệm thực tế về phương diện này nhưng chị cũng đã từng nghe nói đã gặp qua nên cũng hiểu được một chút, em đừng coi thường người khác, chị trước đó đã từng trên tạp chí làm biên tập về chuyện tình cảm đấy, có bao nhiêu là cô gái đã đến tâm sự chuyện trong lòng với chị, hứ hứ, được rồi, em không thích nói thì chị cũng không thèm nghe đâu, coi như là chị lo thừa!”
Tiêu Lăng lạnh nhạt nhìn chị một hồi, có chút do dự.
143
Tiêu Khả lộn ngược mắt.
Cái gì gọi là cho người ta thêm một cơ hội, rõ ràng là không nỡ người ta còn dám biện minh cho bản thân.
“Đây đều lại những suy đoán của chị, em đừng tưởng thật nhe.
144
“ Tô Tố, diễn rất tốt. ”
“ Cảm ơn đạo diễn. ”
Tô Tố mặc đồ diễn chạy đến chạy đến chỗ Phạm Lãi coi lại cảnh diễn của mình, đúng như cô nghĩ, quả nhiên máy quay phim lấy cô làm trọng tâm, cảnh cô dựa vào lòng Ngạo Vân cũng rất đẹp, trái lại Dục Nhi đi qua đi lại ở đó có vẻ hơi chướng mắt.
145
Cô có phải có chuyện gì đó giấu tôi không?
Tô Tố khẽ cong lông mày lại, giữ bịch sữa lắc đầu đầy ý thức,”Không có đâu!”
Lòng Tô Tố bỗng chút trở nên lạc lỏng.
146
Tô Tố căng thẳng rồi!
Quyền nuôi dưỡng của những đứa trẻ?
Tiêu Lăng là muốn cướp lấy Cảnh Thụy và Tiểu Thất của cô về tra tấn sao!
Mắt cô đỏ lên nhảy bổ vào, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Lăng, “anh không thể làm thế, người lừa dối anh là tôi, chúng vẫn chỉ là trẻ con, bọn trẻ năm nay mới được 4 tuổi cái gì cũng không biết, Tiêu Lăng, anh có chuyện gì thì nhắm đến tôi.
147 Hành lý và túi xách của Tô Tố đều ở trên xe của Tiêu Lăng, bao gồm cả điện thoại tiềm mặt tất cả đều ở trong túi xách, cô bây giờ một đồng cũng không có.
148
Toàn bộ trang viên giống nhưng phút chốc bừng tỉnh trở lại.
Tòa lầu nhỏ màu trắng phong cách Châu Âu cũng có ánh đèn sáng lên, dần dần, có người giúp việc mặc xong quần áo ra cổng, nhìn thấy là Tô Tố, tất cả mọi người đều không dám hành động, càng không dám đi mở cửa cho cô ấy.
149
Việc hối hạn nhất, chính là gặp anh. . .
Cả con tim của Tiêu Lăng vừa lạnh vừa đau!
Thì ra, cô ấy hối hận gặp được anh! Lãng phí cả tấm chân tình của anh đối với cô ấy, cô ấy đến một chút chũng không cảm nhận được sao!
Chết?
Anh không tin tưởng Tô Tố thực sự sẽ lựa chọn đi chết, tốt nhất cũng chỉ là dọa dọa anh mà thôi!
Cô ấy có phải chắc chắn rằng anh sẽ mềm lòng, vạy nên mới dám nói lời như vậy? Tiêu Lăng cắn răng đỏ con mắt nhìn chằm chằm cô ấy, “Tô Tố, có bản lĩnh thì cô đi chết thật đi, cô chết rồi tôi tuyệt đối không tìm Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất rắc rồi!”
Tô Tố thật sự hối hận rồi.
150
Khâu!
Trái tim Tiêu Lăng trầm xuống.
“William, có nghiêm trọng không?”
“Tiêu tiên sinh, nếu bị đụng mạnh thêm chút nữa, hộp sọ sẽ bị vỡ, đến lúc đó thánh sống cũng không thể cứu được, cậu nói có nghiêm trọng không!”
William không quan tâm việc giải thích cho Tiêu Lăng nữa, nhanh chóng mở hộp thuốc luôn mang bên mình ra, từ hộp thuốc lấy ra một ống tiêm dùng một lần.
151
Tiêu Lăng. . .
Cả người Tô Tố co lại.
Cô nằm thẳng, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn chùm làm bằng pha lê quen thuộc, những đầu ngón tay run rẩy.
152
Lại là ánh mắt cảnh giác này.
Cuối cùng Tiêu Lăng nhịn không nổi nữa, lạnh lùng nhìn Tô Tố “Có phải trong lòng cô, tôi là một người **, đến nỗi trẻ nhỏ cũng không buông tha!”
Tô Tố trầm mặc nhìn xuống.
153
“Thiếu gia đã sắp sếp xong rồi, cô hãy nằm xuống đi. ”
Trương tẩu từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại di động, kết nối mạng và bật màn hình ra, sau đó đặt trước mặt Tô Tố, “Thiếu gia nói cho cô xem hình trên điện thoại.
154
Tô Tố ngồi bên cửa sổ sát đất, im lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cô mặc chiếc váy dài trắng thuần khiết trên người, cô tĩnh lặng như người mất hồn
Tình trạng này đã liên tục kéo dài suốt 4 ngày
Trong bốn ngày nay, ngoài những lúc các con đến trường rồi tan trường, thì mới thấy cô xuất hiện nụ cười, phần còn lại của thời gian cô đều ngồi yên như thế này, dường như đến ánh sáng mặt trời kia cũng không thể chiếu sáng và giải vày được tâm tư của cô.
155
Bác sĩ tâm lý!
Đã nghiêm trọng đến mức phải nhờ đến bác sĩ tâm lý rồi.
Sắc mặt Tiêu Lăng rất khó coi.
Trong thư phòng bỗng chốc yên tĩnh, Tiêu Lăng thở dài đầy bực bội.
156
Bạn gái của Tiêu Lăng?
Sắc mặt Bạch Linh có chút động lại, tay không tự chủ nắm chặt lại.
Tô Huệ đều đã đem chân tướng sự thật nói cho Tiêu Lăng nghe, Tiêu Lăng biết rất rõ Tô Tố sinh qua con, tại sao còn chưa vứt bỏ nhỏ đó! Tô Tố của lúc này chẳng phải nên bị trả thù một cách điên cuồng sao!
Coi như không bị Trả thù, ít nhất Tiêu Lăng cũng nên cắt đứt với cô ta, cô bị bệnh tại sao lại do bác sĩ William đến chữa trị? Điều này chứng minh Tiêu lăng căn bản không có vứt bỏ Tô Tố!
Tại sao lại thành ra như thế!
Cánh tay mà cô nắm lấy Mạc Tầm không khỏi nắm chặt chút.
157 Tiểu Thất đưa tay đẩy cửa phòng, cửa đã bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Tiểu Thất thậm chí đã thấy ** lớn bên trong phòng, Loáng thoáng nhìn thấy trên ** tựa hồ nằm một người, thời điểm cô muốn vào xem rốt cuộc đó là gì thì.
158 Tô Tố ở trong phòng nghe thấy tiếng của Tiểu Thất, cô vô thức bật ngồi dật trên giường. Nhưng chưa đợi cô xuống được giường, đã nghe thấy tiếng Tiểu thất trách móc, ngay sau đó là tiếng cửa đóng lại.
159
Cô nghĩ sao bèn nói vậy.
“Tôi. . . có thể đến trường đón bọn trẻ?”
“Không được!”
Tiêu Lăng không nghĩ, từ chối luôn. Anh để cô đi làm đã là một đặc ân rồi, nói gì thì hôm nay cũng chỉ là lễ công bố mở máy thôi, không phải ngày chính thức quay phim, anh chỉ cần sắp xếp người bên cạnh cô thì mọi chuyện cũng không có gì, còn để cho cô với vết thương như vậy đi đến trường đón bọn trẻ, nói gì anh cũng không định đồng ý.
160
“Ai đã làm!”
Tô Tố phản xạ, lấy tay che lên trán, ánh mắt trốn tránh.
“Tô Tố, vết thương này rốt cuộc là thế nào!”
Mộ Bạch đưa tay định chạm vào trán cô, nhưng chợt nhìn thấy lớp da đỏ hồng mới mọc lại, bàn tay anh lại hạ xuống.