201
Tô Tố có một chút động tác.
Tiêu Lăng. . .
Cô đã cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông này vào những ngày nay, ngay cả trong buổi họp báo ngày hôm qua, cô cũng không thèm đếm xỉa anh, thậm chí không nói gì dù chỉ là một câu, coi như hai người xa lạ với nhau.
202
Phía trong căn trọ nhỏ, không khí rất ngột ngạc
Vóc dáng nhỏ nhắn của Cảnh Thụy đang đứng trên chiếc ghế đẩu nhỏ làm thức ăn.
Trong phòng khách, Tiểu Thất và Tiêu Lăng đang ngồi trên chiếc ghế so fa, Tiểu Thất ngồi vào lòng Tiêu Lăng, rồi nắm lấy cánh tay bị băng bó chặt, mặt tỏ ra đau xót, không ngừng hỏi han ân cần, hỏi daddy có đau lắm không, Tiêu Lăng giả bộ ra vẻ hình tượng là người cha tốt, không ngừng nói với Tiểu Thất rằng anh không đau,
Hai cha con không ngừng nũng nịu với nhau.
203
Tô Tố thở dài.
Lúc đứa nhóc cầu xin cô sẽ dùng loại ánh mắt đáng thương này nhìn cô, cô muốn từ chối cũng khó. . .
Ánh mắt của cô dường như không cố ý liếc qua từ cánh tay phải được băng bó của Tiêu Lăng, ngón tay của anh bị băng lại chỉ còn lại một khớp xương phía ngoài cùng, nhìn qua có chút giống tay gấu trắng, không biết là có phải lúc nãy dùng sức làm cái gì, băng gạc dày vậy mà mơ hồ nhìn thấy có vết máu.
204
Cư xử sao với Tiêu Lăng. . .
Tô làm lập tức uể oải.
Tiểu Hi tức giận lấy tay điểm vào trán cô, vẻ mặt như tiếc việc rèn sắt không thành thép, “ Tớ biết ngay miệng cậu thì nhẫn tâm nói thế, trong lòng lại không có ý gì cậu chính là một con hổ giấy, thổi phát ngã ngay.
205
Tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng hẳn, ngoài trời vẫn mưa không ngớt.
Tiêu Lăng tỉnh dậy liền Không khỏi bất ngờ.
Đã 10 giờ sáng.
Đừng chỉ nói mấy ngày nay, từ lúc bắt đầu làm việc tới nay, anh chưa bao giờ ngủ đến giờ này.
206
Cả gia đình đi vào thuỷ cung.
Toàn bộ thuỷ cung đều mô phỏng như đại dương, mới vừa vào đã có cảm giác như bước vào thế giới hải dương.
Con đường nhỏ hình cung, 4 phía được bao quanh bởi kính dày tạo thành hình cung như cây cầu nhỏ, phía trên bên trái và bên phải đều được bao phủ bởi thủy tinh, bên trong nước biển xanh đậm là vô số các các loài cá đa dạng màu sắc, hàng ngàn hàng vạn con đang bơi qua bơi lại, đúng là một cảnh tượng cực kì đẹp.
207
“Tiêu Lăng. . . anh không thể tàn nhẫn như vậy, con lớn lên bên cạnh em, anh không thể cướp chúng đi được. ”
Cướp con?
Tiêu Lăng ngây người, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.
208
“Cho nên. . . xin em suy nghĩ kĩ được không”
“Anh không cần em trả lời ngay lập tức, chỉ mong em có thể nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói cho anh nghe suy nghĩ của em.
209
Trước giờ Tô Tô chưa từng nghĩ đến, có một ngày cô sẽ dùng phương thức này để gặp mặt người khác.
Cô ngồi trong quán trà ưu nhã, vì ra đường hơi vội, nên cũng không cố tình ăn diện gì, chỉ đeo kính râm đen lớn, che đi nửa khuôn mặt, cô yên lặng ngồi ở đó, tức giận đến ngón tay cũng run rẩy.
210
Mạc Oanh Oanh định thần lại.
Cô ta cảm thấy khá phiền não, trước mặt tình địch của bản thân và của chị dâu, sao cô ta lại ngơ người ra kia chứ.
211
Tô Tố dừng lại bước chân.
Cô gái này nghe không hiểu tiếng người à? Cô đã nói là sẽ giữ khoảng cách với Tiêu Lăng rồi, còn muốn gì nữa.
“Rốt cục cô còn muốn nói gì nữa?”
“Tô Tố, nếu cô chê 500 vạn vẫn chưa đủ, tôi có thể thêm cho cô 600 vạn? 700 vạn? 1000 vạn? Tô Tố, tham lam quá sẽ hại bản thân thôi, cô đừng có quá đáng quá.
212 Mạc Oanh Oanh đắc ý,như thể đã nắm được gáy của Tô Tố. Cô ta tin rằng,Tiêu Lăng nghe thấy Tô Tố nói nhưng lời này không thể nào mà tiếp tục nhìn được.
213 Quan niệm của Tô Tố,yêu một người là sẽ dành hết một trăm phần trăm tình cảm và tâm huyết cho người đó,nhưng cần phải dành lại chút tự trọng cho bản thân.
214
Tô Tố suýt chút nữa phun ra.
ĐM
Tô Tố nhịn lại trong lòng không phát ra.
Một chút**đều không có.
Câu nói này thật ra đới với phái nữ mà nói là một sự mỉa mai cô bỗng thấy có chút đồng tình với Mạc Oanh Oanh.
215
Trong lúc Tiêu Lăng đang suy đoán tâm tư của Tô Tố, Mạc Oanh Oanh đã đi đến nhà của Tiêu lão gia rồi.
Để biểu thị sự trang trọng, cô còn cố ý mua rất nhiều quà cáp và trái cây qua đây.
216
Lời nói đầy họng của Oanh Oanh bị Tiêu Khả làm đến nuốt ngược lại hết.
Vừa nghĩ đến hôm nay cô phải chịu nhiều oan ức, tròng mắt của cô bất chợt đỏ hoe.
217
Ai muốn làm cháu gái anh ấy!
Mạc Oanh Oanh kiêu ngạo, cô ta muốn làm vợ của Tiêu Lăng!
Tiểu thư của nhà Tiêu!
Mạc Oanh Oanh định nói chuyện, lão gia dường như nổi giận rồi, ôm đầu đột nhiên hét lên “Ây da” một tiếng, Lão Trần và Tiêu Khả lập tức lao đến.
218
“Ông nội, ông đừng nhúng tay vào. ”
Lão gia liếc nhìn thẳng, “Tôi không nhúng tay vào thì cậu được không, tôi còn đang trông chờ đây, nhanh chóng đón cháu nội về đây chơi.
219
“Chị, chị dâu. . . biện pháp này có tác dụng không?”
Sau khi nghe xong lời của Bạch Linh, Mạc Oanh Oanh có chút sợ hãi, cô nuốt nước bọt, không xác định nhìn Bạch Linh, “chị dâu, thật, thật sự được không?”
Bạch Linh vỗ vỗ cánh tay cô, “biện pháp này tuyệt đối khả thi”
“Nhưng, nhưng mà em sợ”
Bạch Linh thở dài, “Oanh Oanh, thực tế chị cũng là không có chiêu gì, chỉ có thể giúp em nghĩ ra biện pháp này thôi, em thử nghĩ kỹ xem, so sánh 2 điều này em càng sợ mất Tiêu Lăng hay là cái này? Oanh Oanh, chúng mình chỉ có một cơ hội này thôi, nếu như không nắm chặt lấy, vậy thì em chỉ có thể dâng Tiêu Lăng vào tay của Tô Tố thôi”
“Không không không, em tuyệt đối sẽ không nhường Tiêu Lăng, càng sẽ không nhường cho con tiện nhân đó” Mạc Oanh Oanh cắn răng, sắc mựt kiên định hẳn, “chị dâu, em nghe lời chị, em nhât định sẽ không để con tiện nhân đó được yên”
“Tốt”
.
220
“Mẹ nuôi, mẹ nuôi, con muốn xem là đồ vật gì”
“Được” Tiểu Hy tiện tay đưa cho Tiểu Thất, “con giúp mẹ nuôi mở xem xem”
Hộp chắc khoảng một chiếc máy tính Apple, Tiểu Thất rất nhanh bóc và mở ra, “ối mẹ ơi, đẹp quá à”
Tiểu Hy quay mắt lại nhìn, bỗng chốc giật mình ngạc nhiên
Trời ơi
Cả một bộ đầy đủ quần áo, vòng cổ, khuyên tai ngoài ra thêm một chiếc mũ, quan trọng nhất là, những thứ này toàn bộ đều là lim cương vả lại mỗi viên đều không nhỏ, dưới bóng đèn ở phòng khách phản chiếu ánh sang ngũ sắc, gần như lóe mù con mắt người ta.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 40