221
“Thế làm sao được”
Tô Tố không đồng ý, Tiểu Thất và Cảnh Thụy mà nhìn thấy có khi còn nghĩ cô ức hiếp anh ấy.
“Thật sự không cần, em xem anh mang cả công việc đến rồi” Tiêu Lăng từ trong hành lý lấy máy tính xách tay ra, “đợi chút còn có một cuộc họp truyền hình quốc tế phải mở, bên đó vừa hay là thời gian đi làm, anh bên này chắc mất khoảng 3,4 tiếng đồng hồ, đợi họp xong cũng rất muộn rồi, thì trong phòng khách ở tạm thời một chút cũng vừa đủ, anh không có khách sáo với em, em bận việc của em là được rồi, bận xong thì đi nghỉ ngơi sớm chút”
Bận rộn như vậy.
222
Tô Tố suýt chút nữa thì khóc vì sợ
Nghe thấy giọng của Tiêu Lăng nhịp tim đập trở lại bình thường, cô kéo bỏ tay của Tiêu Lăng, hạ thấp giọng tức giận gào lên, “Tiêu Lăng anh bị bệnh à nửa đem tự dưng chạy vào đây dọa người làm cái gì”
“Anh lạnh.
223
Tô Tố vô thức tiến sát vào tường.
“Tô Tố, em mà còn rút về phía trong nữa thì sẽ dính tường đấy. . . ”
Không phải chuyện của anh.
Tô Tố hừm hừm vài tiếng không để ý đến anh ta.
224
Nghe lời này, Bạch Linh ở chỗ khuất người miệng nở nụ cười đắc ý.
Tô Tố, lần này tôi coi còn có thể gây ra sóng gió gì nữa.
“Ú. . . ”
Trên giường bệnh của Mạc Oanh Oanh đột nhiên tiếng nấc nhẹ, mọi người nhất thời không lo đến cái khác nữa, nhanh chóng vây quanh đó, Bạch Linh cũng vây quanh, Mạc Đào, Mạc phu nhân và Ông ngoại tổ tông ấy là người xông qua đó đầu tiên, Bạch Linh chỉ biết vòng qua một bên giường, khẩn trương nhìn Mạc Oanh Oanh.
225
Sau khi tình trạng của Mạc Oanh Oanh được ổn định, chỉ còn Mạc phu nhân ở lại bệnh viện với cô, những người còn lại đều bị Mạc Oanh Oanh đuổi đi.
“Con không muốn mẹ, con muốn chị dâu ở bên con, con muốn nói chuyện với chị dâu.
226
Tô Tố đồng cảm đưa khăn giấy cho anh.
Tiểu Trần cũng lo lắng nhìn anh một cái, “Tổng tài, anh có cần đi bệnh viện không?”
“Không đi. ” Tiêu Lăng dựa trên ghế, cả người phờ phạc, “Không đi bệnh viện, trong đó mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đi cũng không giúp được gì,”
Tiểu Trần không nói chuyện nữa, im lặng lái xe.
227 Tô Tố không suy nghĩ về vấn đề này quá lâu, bởi vì rất nhanh Tiêu Lăng đã nhận được một cuộc gọi, nghe xong điện thoại mặt anh lạnh lùng xuống, nhiệt độ trong nhà lập tức bị giảm xuống mấy độ, anh nhanh chóng cầm bộ đồ tây trên sofa lên đi ra ngoài.
228
Thật ra Mạc lão gia tử cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.
Dù sao đều do Tiêu Lăng ở bên ngoài quá bừa bãi, nhà họ đề nghị từ hôn trước thì đã bảo vệ được danh tiếng của Oanh Oanh, Tiêu Lăng đi xin lỗi, rồi cho họ một chút lợi ích nữa, chuyện này cũng xem như được giải quyết.
229
Mạc lão đầu nghĩ khác với Mạc Oanh Oanh.
Mạc Oanh Oanh dù gì cũng còn trẻ, mặc dù hơi ác độc chút, cô ta ác nhất cũng chỉ hủy đi dung nhan của Tô Tố, nhưng Mạc lão đầu thì khác, ông ta là một nhà quân sự, biết rõ chuyện gì cũng phải làm đến diệt cỏ tận gốc, nếu không lưu lại hậu hoạn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
230 Mạc lão đầu nín nhịn đến nỗi đỏ ửng mặt, ngậm một miệng máu hận chưa phun được ra. Tiêu Lăng, thằng lỏi này đúng là quá đáng quá mà, còn dám làm cho Mạc gia đoạn tử tuyệt tôn.
231
“Không thể nào. ”
Nhắc tới Tô Tố,toàn thân Trương Hân run lên,cô tức giận nhìn Lãnh Mạc, “ Đấy là người rất thân còn thân hơn cả ruột thịt,cô ấy chết không rõ ràng,anh nói em đừng điều tra? Lãnh Mạc,em biết anh chắc chắn biết nội tình,anh không nói với em không sao cả,em tự mình đi điều tra cho dù nước ở đây có sâu đến đâu,em cũng nhất định tìm ra sự thật,để cho người sát hại cô ấy phải chịu sự trừng phạt của pháp luật,để cô ấy chết cũng được an lòng.
232
Tô Tố động tác nhẹ nhàng,cẩn thận từng chút một lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo.
Cô có chút không yên tâm,rất nhiều lần ngoái đầu lại nhìn Tiêu Lăng.
233
Tiêu Lăng và Tô Tố nghe thấy tiếng gọi toàn thân cứng đờ,hai người nhưng toàn bộ mọi hành động,một trên một dưới cứng đờ nhìn đối phương.
“Daddy mami,hai người ở trong phòng không?”
Tiểu Thất không nghe thấy tiếng ai hồi đáp lại gõ cửa gọi hai tiếng.
234
Ngày 28 tháng 8.
Đạo diễn Trịnh Đông chọn ngày.
Hôm này là ngày bắt đầu quay chính thức của, trước buổi tối ngày hôm đó Tô Tố nhận được một cuộc gọi điện thoại của đạo diễn Trịnh Đông, bởi vì đã ký hợp đồng về việc phát sóng với đài Mango và trên hợp đồng nói rằng được phát sóng hàng tuần như một Chương trình trên đài của họ.
235
9 giờ sáng.
Tất cả mọi người đã đến nơi, chính thức bắt đầu quay.
Tô Tố trang điểm đơn giản, mặc một bộ đồ đơn giản của đoàn phim ngồi bên cạnh bàn làm việc, trước mặt cô ta là từng chiếc máy tính bàn, trên máy tính nhấp nháy một màn hình trò chơi, trong màn hình trò chơi có một cô gái áo đỏ cầm lấy con dao lớn giết bốn phía.
236
Giọng nói này. . .
Tô Tố mở to mắt, “Xoạc” một cái kéo cửa ra, nhìn thấy người ở ngoài cửa, người cô ta run rẩy, gần như nghĩ bản thân mình đang nằm mơ, miệng di chuyển, cả buổi trời không nói ra lời nào.
237
Nhưng tình huống bây giờ là,Tô Tố đã rất ghét hắn rồi, nếu như hắn đính hôn rồi tiếp tục bám lấy hắn, cô nhất định càng thêm khinh bỉ hắn
Cho nên hắn hiện giờ không hề muốn đính hôn
“ ông nội, hiện giờ cháu vẫn chưa muốn đính hôn.
238
“ Cái gì chị nói ông nội không cho quản chuyện của Tô Tố sao?” Mạc Oanh oanh từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, vẻ mặt nóng giận, “ Vậy em làm sao đây sao họ có thể làm thế, sự khổ cực em chịu chẳng phải uổng công hết sao?”
Bạch linh nhanh chóng vọt tới cạnh giường nắm chặt tay cô, “ Oanh Oanh em bình tĩnh chút, chị biết trong lòng em khó chịu, thế nhưng chuyện này cũng hết cách, ông nội lo lắng nhà chúng ta trở mặt với nhà Tiêu Lăng sẽ bất lợi với nhà chúng ta, vả lại vì không muốn cho anh em vì Tô Tố mà xảy ra xung đột với Tiêu Lăng, ông nội đã truyền tin đính hôn của chị với anh em ra ngoài.
239
Có cần mới lên mà phải diễn vai nặng khẩu vị vậy chứ!
Tô Tố đau đầu.
Nếu mà là một diễn viên xa lạ thì quá tốt, cô có thể xem như vì tính chất công việc bắt buộc phải vậy, vả lại đối với diễn viên, hôn môi chỉ đơn giản là môi chạm môi, thịt chạm thịt mà thôi, đằng này cô lại quen biết với Mộ Bạch, lại còn coi anh ta như người bạn tốt, trong tình cảnh như vậy, muốn cô chỉ xem anh ta như người bạn diễn bình thường để hôn môi anh, thì sao làm được.
240
Tiêu Lăng đang cắn răng nhịn, chiếc băng gạt trên tay như muốn bị anh ta bóp nát.
Cái cảnh này. . . anh ta chắc không thể nào xem tiếp được.
Anh ta muốn nhào qua tách hai con người ấy ra, nhưng cuối cùng.