261
Cô nhìn vào cái cặp đựng đầy đồ ăn vặt, im lặng nuốt nước miếng.
Thế này thì quá nhiều rồi
Mới đi học một ngày mà
Tô Tố đổ hết đồ ăn vặt trong cặp ra, khóe miệng càng giật giật, những đồ ăn vặt này tất cả đều là một số nhãn hiệu nước ngoài, vả lại cái nào cũng đắt, một cặp đồ ăn vặt thế này.
262
Anh cố hết sức ra nháy mắt với Tô Tố, nhưng Tô Tố nghiêng người về phía anh ta, hoàn toàn không nhìn thấy.
“Tiểu Thất nhớ má mi lắm hả?”
“Dạ, con nhớ lắm.
263
Mạc Tầm vẫn chưa xuống giường, bèn nghe bên kia nói chuyện.
“Cái gì? Đã xuất viện rồi à, chả phải tôi đã dặn các người rồi sao, chỉ cần Tô Tố bước chân đến bệnh viện là phải báo cho tôi biết mà, các người làm việc sao thế, tại sao bây giờ mới nói cho tôi nghe, đừng giải thích nữa, đây là lần cuối đấy nhé, nếu lần sau xảy ra sự việc như vậy nữa, thì ngươi đừng đi làm nữa”
Mạc Tầm tắt máy điện thoại, vừa quay đầu qua thấy Bạch Linh dụi mắt mới dậy.
264
Tiêu Lăng dừng động tác lại, ngoảnh đầu nắm lấy đôi vai của cô, nghiêm túc nói, “Những người bạn đối với em có ý đồ không tốt đều nhất thiết phải phòng bị!”
Ý đồ không tốt.
265
Thời gian tiếp theo đó Tô Tô bước vào giai đoạn cực kì bận rộn.
Cô kế hoạch ban đầu là tuần sau có thể thu xếp thời gian về nhà một chuyến, nhưng hiển nhiên dự tính sai lầm, thời gian tiếp đó cô bận đến nỗi chân gần như không chạm đất được.
266
Tiêu Lăng mỉm cười nhìn Tô Tố, ánh mắt sâu thẳm như xen lẫn sự ấm áp của mặt trời, sáng ngời mà ấm áp, anh mở rộng cánh tay ra cười với Tô Tố.
“ Người này.
267
Phim giả tình thật?
Sao có thể chứ
Tô Tố không nhịn được lắc đầu.
“ Thế nào, cái này không thể hỏi sao, vậy tớ đánh dấu lại. ” Tiểu Hy lấy lại muốn ghi chú vào, Tô Tố cười ngăn chặn lại cô ấy, “ câu hỏi này các cậu phải hỏi khách mời trước à? Tớ nói này, lỡ như không báo cho biết sớm, lúc đó chẳng phải sẽ đắc tội người ta sao.
268
Anh không phải đang ở nhà ngủ bù sao.
Lúc cô đến đài truyền hình vẫn là do Tiêu Lăng kêu người đưa cô đến, sao vừa chớp mắt xíu là anh lại chạy đến đây, còn ngồi vào hàng ghế đầu.
269
Vấn đề này.
Tô Tố nhăn mày, thời gian này do Tiểu Khả quấy rầy, nên ở đoàn làm phim cô quản thật ít nói chuyện với Mộ Bạch, nhưng trở mặt thành thì cái câu nói quái quỷ đó nghe ở đâu ra.
270
“Anh biết, em có chuyện gì hả!”
Tô Tố có suy nghĩ cúp máy rồi trực tiếp nhận hình phạt, Tiêu Lăng khốn nạn, rõ rang đang ở hiện trường, rõ ràng biết tình huống cô đang gặp phải, lại làm ra bộ dạng như không biết gì.
271
Tô Tố đỏ ửng mặt, cắn lấy bờ môi
Đôi môi của cô đỏ mọng, bởi vì nụ hôn vừa nãy quệt lên đi một lớp nước sáng mọng, răng nanh cắn nhẹ, trên bề mặt môi hằn lên dấu răng, dưới cái nhìn của Tiêu Lăng càng thêm sâu thẳm.
272
“Về nhà anh!”
“Hướng về chung cư của anh không ở đây. . . ” Tô Tố nói xong thì phản ứng lại, cô bỗng chốc ngồi thẳng người dậy, “anh muốn đưa em về nhà ông nội anh”
Tiêu Lăng sửa lại cô, “không phải ông nội anh, là ông nội chúng mình!”
“Không được không được, em không đi, anh nhanh dừng xe lại” Tô Tố căng thẳng lên, cô tuy gặp qua lão gia của Tiêu Gia 2 lần rồi, nhưng lần đầu gặp mặt hoàn toàn không biết lão gia là ông nội của Tiêu Lăng, lần thứ hai gặp mặt chính là cái ngày cãi nhau đó, hai lần như thế ai mà biết lão gia nhìn thế nào về cô! Càng hơn thế, cô bây giờ hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị để đi gặp người lớn, thời gian cũng muộn rồi.
273
Tô Tố có chút ý muốn nửa đường rút lui, ngồi trên ghế phụ không cử động
“Tô Tố”
“Tiêu Lăng. . . hay là, em ngày mai thì đến đi”
“Đều đã đến cổng rồi, em nghĩ có thể sao” Tiêu Lăng sau khi xuống xe đi ra phía sau xách ra mấy túi hoa quả, quay lại nhìn Tô Tố vẫn không từ trong xe đi xuống, anh đi đến phía ghế phụ, đưa ngón tay lên gõ cửa sổ, “nhanh xuống đi, nếu không thì đợi chút ông nội nghe thấy động tĩnh muốn ra ngoài đó”
Tô Tố nahnh chóng mở cửa xuống xe
Dù thế nào cũng khổng thể để người già ra ngoài chào đón cô được
Tiêu Lăng một tay xách hoa quả, một tay nắm lấy tay của Tô Tố, trong lòng bàn tay của cô ấy ướt đẫm mồ hôi, rất rõ ràng là đang căng thẳng.
274
Có lời muốn nói, tim của Tô Tố mới thả lỏng lại căng thẳng trở lại
Lão gia sẽ không phải là trước lễ sau binh đối với cô chứ!
Trong đầu Tô Tố loạn hết lên
Tiêu Lăng từ trong lòng của cô bế Tiểu Thất đã hoàn toàn ngủ say, đi lên căn phòng của bọn trẻ, Tô Tố nhanh chóng cũng bế Cảnh Thụy đi theo anh.
275
“Ông nội. . . ”
Tiêu Lăng dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cánh tay của Tô Tố, “Ông nội kêu em nhận thì em cứ nhận đi. ”
Tô Tố nhìn Tiêu lão gia, ông động viên nhìn cô, Tô Tố cắn môi.
276
Mộ Bạch là nhà đầu tư?
Đột nhiên Tô Tố bị thông tin này làm cho chấn động không nói nên lời.
Tuy biết Mộ Bạch và Tiêu Lăng lớn lên cùng nhau, gia thế nhất định không thấp, nhưng ấn tượng của cô đối với Mộ Bạch là người hàng xóm thân thiết, đột nhiên phát hiện anh là nhà đầu tư.
277
“Không còn cách nào khác, tin anh đi, không tới ngày mai ông sẽ không mở khoá. ”
Ông nội này. . . sao có thể như vậy.
Tiêu Lăng lau khô tóc ung dung nằm lên giường, anh tháo khăn tắm trên thân ra, tuỳ tiện ném xuống đất, doạ đến Tô Tố kêu lên lập tức nhắm mắt lại.
278
Cô đã hỏi trúng vấn đề cấm kỵ rồi sao?
Tô Tố há hốc miệng, hồi tưởng lại, quen biết Tiêu Lăng bấy lâu, hầu như không thấy anh nhắc tới chuyện cha mẹ, trước đó nghĩ rằng cha mẹ anh đang sống ở nước ngoài, bây giờ nghĩ lại chuyện không phải đơn giản vậy.
279
“À, đến thật rồi, mời ngồi mời ngồi. ” Lão Gia Tử chỉ vào chiếc ghế gỗ bên cạnh, “đến đây câu cá chung với Gia Gia nè. ”
Các thiết bị của Lão Gia Tử đều chuẩn bị rất đầy đủ, có cây dù rất lớn dùng để che nắng trên đầu, phía dưới đặt chiếc ghế gỗ, Tô Tố bụm miệng cười và ngồi xuống chiếc ghế gỗ.
280
Đùa giỡn?
Mồ hôi, bây giờ người không muốn đăng ký kết hôn là cô, có phải cô đang đùa giỡn với Tiêu Lăng không? Tô Tố che mặt.
Nói thật không có việc Tô Tố muốn đăng ký kết hôn với Tiêu Lăng.