1 Cùng anh trai yêu nhau, đã là 15 năm về trước. Bởi vì quá mức xa xôi, cho nên hiện tại hồi tưởng lại, hình ảnh cũng đã mơ hồ. Vẫn rõ ràng như ngày nào, nhớ anh trai mặc áo sơ mi màu lam, đứng trên thảm cỏ xanh, bộ dáng nhìn tôi tươi cười.
2 Năm ấy tôi 4 tuổi, Cố Kỳ Ngôn và Liên Thực chính thức ly hôn. Ngày hôm đó, bầu trời âm u, bụi không tiêu biến. Bóng tối bỡn cợt trong phòng, suốt ngày tràn ra tiếng ẩu đả, chửi bới này nọ cùng tiếng vang đập phá.
3 Không khí ở thành phố S vĩnh viễn giống như miếng thịt bị hư thối, vị ẩm ướt tản ra mùi tanh tưởi. Liên Thực không ở nhà. Bà ta ăn vận lễ phục gợi cảm hoa lệ đi tham gia tiệc tối của giới thượng lưu.
4 Cố Mạc Tu sinh ra được ba năm, Liên Thực mới có tôi. Anh là đứa trẻ đối với ai cũng rất ôn hoà. Cho dù trong lúc Cố Kỳ Ngôn nổi điên muốn đánh anh thì anh cũng sẽ ôn hoà mà nói: “Ba, cơ thể của con là do ba cho, nếu ba cảm thấy đánh con sẽ dễ chịu hơn một chút, vậy ba hãy đánh đi.
5 Tôi ở trong phòng cả ngày lẫn đêm, đàn guitar suốt ba ngày liền. Ngón tay như bị phá, đau đớn, lại có khoái cảm. Sáng sớm ngày thứ tư, tôi im lặng rời giường, đem tất cả quần áo thu thập lại.
6 Lúc tôi đẩy cửa vào nhà, thấy người kia, tôi chấn động, kinh hãi, một câu đều không nói nên lời. Cố Mạc Tu đang ngồi trên ghế salon cùng Liên Thực nói chuyện.
7 Cố Mạc Tu đi rồi. Toàn bộ căn phòng đột nhiên trở nên trống rỗng, cả người tôi trôi nổi trong không gian hư ảo này. Mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho tôi, dặn dò tôi buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận, không được hút thuốc, không được vào quán bar.
8 Ngày cuối tuần thứ hai, Cố Mạc Tu đi, tôi làm thủ tục thôi học. Con Vịt vẻ mặt cầu xin nói với tôi: “Hoa sen nhỏ, bà đi rồi, cái trường học này khẳng định sẽ nhàm chán rất nhiều.
9 Một câu tôi đều không nói, lặng lẽ lui ra ngoài. Mặt trời đã hoàn toàn lên trên đỉnh. Ánh sáng chiếu trên người tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rét lạnh. Kéo sát quần áo vào người, không biết nên chạy đi đâu.
10 “Liên Lạc, bà điên rồi” sau khi nghe tôi nói xong, Biện Nghê ngơ ngác bỏ lại những lời này. Tôi nản lòng ngồi xuống sàn nhà, chôn đầu thật sâu vào giữa hai chân: “Tôi, đại khái là điên rồi.
11 Bọn Con Vịt tìm tôi đến mức phát điên rồi. Khi tôi đeo đàn guitar đứng trước mặt bọn họ thì bọn họ giống như gặp phải quỷ, tương hỗ vỗ vỗ mặt lẫn nhau: “Không phải đang nằm mơ chứ?”Tôi cho bọn họ mỗi người một cước: “Đau không?”Bọn họ ngơ ngác gật đầu: “Đau.
12 Tôi đã làm nhiễm đen cánh của Cố Mạc Tu. Tôi đảm đương nhân vật ma quỷ, dụ dỗ anh. Tôi phản bội chính mình, tôi thẹn với thượng đế. Khoảnh khắc khi tôi mở to mắt, cả người như rơi xuống hầm băng.
13 Tôi biết chính mình đang ở ranh giới cuối cùng của câu chuyện. Tuy rằng mặt ngoài bình an vô sự, tất cả mọi người đều vui mừng, vừa ý với cảm xúc dành cho Cố Mạc Tu, nhưng trong lòng lại giống như phát hỏa, càng ngày càng dữ dội.
14 Công nguyên 19XX: Giáo đườngTrong khi nâng váy giúp Liên Thực bước trên thảm đỏ, âm nhạc vang vọng khắp nơi, mọi người chậm rãi đi về phía linh mục để chúc phúc cho hai người kia, tôi đột nhiên cảm thấy, người đang kết hôn, thật sự phải là tôi cùng Cố Mạc Tu.
15 Cố Mạc Tu đứng dưới ánh đèn mờ, ánh sáng mơ hồ, không thấy rõ mặt anh. Rời khỏi bờ môi Con Vịt, tôi kéo tay anh, dịu dàng đi đến trước mặt anh trai. “Anh trai, em cùng Con Vịt sẽ hẹn hò với nhau.
16 Sáng sớm vừa đi ra ngoài, liền thấy bóng một người cao lớn đứng ở ngoài cửa. Đó là Lee. Anh ta đứng dựa vào gốc cây hòe già trước cửa, cúi đầu hút thuốc.
17 Tuyết trắng rơi xuống ngày càng lớn, vết máu trên áo khoác ngoài dần dần được phủ kín. Vô tình chạy tới quảng trường trước giáo đường. Ban đêm quảng trường thật im lặng, chỉ nghe thấy bông tuyết rơi xuống phát ra âm thanh lả tả.
18 Cố Mạc Tu là tình yêu của tôi, đứng trong đám đông ngoài kia, một người tĩnh lặng, mái tóc vàng mềm mại rơi xuống, ánh mắt trong trẻo, ngẫu nhiên có chút cay đắng, hơi thở sạch sẽ ôn hòa, ngay cả tóc cũng có hương vị của ánh mặt trời.
19 Tôi biết rằng bàn tay từ bi sẽ không bao giờ chìa ra nữa. Năm sáu cái bóng đen dồn ép chúng tôi vào một cái ngõ cụt tối đen, chúng từ từ đi tới. Bầu trời tối như mực, ánh trăng đỏ sẫm rải ngập không gian như máu tươi.
20 Bạn cho rằng sự trừng phạt sẽ kết thúc sao?Đừng choáng váng! Thần Jehovah rất cuồng trả thù!Thần lên án nối tiếp nhau, thủ đoạn càng ngày càng inh hơn.