21 Tôi quỳ gối trước cây Thánh giá, không ngừng khẩn cầu sự đặc xá của Thần. Tôi không có cánh, căn bản không thể đến được thiên đường. Thần sẽ không nghe được lời sám hối của tôi.
22 Nếu có kiếp sau, nhất định mẹ sẽ yêu thương con thật tốt. Sẽ không để cho đứa con bé bỏng, chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời, đã chết trên bàn tay lạnh như băng trong giai đoạn này.
23 Lê bước chân chầm chậm mệt mỏi đẩy cửa nhà. Ngọn đèn trong phòng thật u ám. Vừa bước vào phòng, cánh tay nhanh chóng bị người kéo lấy. “Em đi đâu vậy?”Vẻ mặt Cố Mạc Tu âm trầm: “Buổi chiều gọi điện thoại cho em, vì sao không nghe?”Thật sự tôi không có lấy một chút sức lực để biện giải với anh, đẩy tay anh ra, đi vào phòng trong.
24 “Nghĩ thông suốt?” Cố Kỳ Ngôn mặt bình tĩnh hỏi. Tôi gật đầu: “Nghĩ thông suốt. Con cùng anh trai chỉ là nhất thời xúc động. Hy vọng ba có thể tha thứ!”Cố Kỳ Ngôn cười lạnh: “Con đã sám hối một cách kịp thời, giống như mẹ con!”“Giống mẹ sao?”Ông ta cười lạnh: “Anh của con đâu?”“Hẳn rất nhanh anh ấy sẽ trở về!”Vừa mới dứt lời, cửa bị đẩy ra.
25 Tuyết mùa đông, vừa trắng vừa mỹ lệ. Rơi xuống như lông chim, chậm rì rì từ thiên quốc hạ xuống. Hai bên ngã tư đường, ở tủ kính trong suốt, cây thông Noel mang nhiều màu đèn lấp lóe chiếu sáng.
26 Chưa từng nghĩ tới tôi sẽ là số kiếp của ai. Nhưng mà có một ngày hiểu được, khi tôi thành số kiếp của bạn thì mới hiểu, số kiếp, không phải chuyện của một người, là hai người.
27 Năm năm sau. “Mạc Mạc, giờ con có thể tan tầm rồi. ” Người phụ nữ trung niên mỉm cười nói với cô gái đang bận rộn làm việc. “A? Vâng. Con quét dọn xong cửa hàng rồi mới trở về!” Một cô gái còn trẻ ngẩng đầu, chà lau mồ hôi trên thái dương, mỉm cười đáp trả.
28 Bạn đã bao giờ yêu một người đến ngay cả trái tim đều trở nên vỡ vụn chưa?Như vậy bây giờ, người kia còn ở bên cạnh bạn sao?Tôi ôm TV, dáng vóc tiều tụy hôn người con trai trên màn hình.
29 Bài viết của Hoa sen nhỏ. 1. Tôi và anh đi ra ngoài ăn tối. Anh ăn ớt nướng, tôi ăn cá nướng. Tôi hỏi anh cay hay không cay, anh cười lắc đầu: “Không cay!”.
30 Đôi mắt màu xám bạc. Trong mắt như có một hòn đảo nhỏ. Thân mật khăng khít, giữa ánh nắng, chúng tôi mặt đối mặt. Tôi rời xa anh đã lâu rồi. Đối với chúng tôi mà nói đã lâu lắm rồi.
31 Liên Thực nói: “Hai con người cực đoan ở chung một chỗ, cuối cùng cũng phải chia tay. Chỉ chờ đợi đến khi nào tìm được một người khác để thay thế. ”Bà ta tự mình cấp cho con gái một kết cục đã được báo trước.
32 Kỳ thực tôi sớm đã không thể chịu đựng nổi khi bị cái danh dự ngu ngốc này buộc chặt. Hoặc đơn giản, tôi thà tự hủy đi đôi cánh của mình, tuyệt vọng sống trong cái lồng này.
33 Tôi đã mệt mỏi. Cố Mạc Tu đối xử với tôi tốt lắm, dốc lòng chăm sóc, dịu dàng che chở. Thỉnh thoảng tôi nói chuyện vài câu với bọn Con Vịt, anh cũng không nói gì.
34 Khẽ vuốt ve một cách mơ hồ, mọi thứ trở nên dịu dàng hơn, giống như loài cá lướt nhẹ trên mặt nước, không chút để ý hôn lên, bao trùm cảm giác tử vong suy sút, đầm lầy xanh ấm áp mà ẩm ướt, bao phủ lên người tôi và anh.
35 Tháng 7, ưu thương. Tả Thừa Tịch im lặng nắm tay tôi đứng trong màn mưa. Anh ta nói: “Hoa sen nhỏ, tôi thực sự không có biện pháp nắm bắt được bà! Làm sao bây giờ? Tôi vẫn không thể bỏ được bà!”Tôi cúi đầu mỉm cười, hôn lên trán anh ta: “Dẫn tôi đi đi!”Anh ta nháy mắt, trên lông mi tràn đầy giọt nước, không phân biệt rõ là mưa hay nước mắt, chỉ biết rằng vành mắt của anh ta toàn một màu đỏ.
36 Người đàn ông bị tôi bổ nhào vào. Nặng nề thở dốc. Tôi ấn chặt thân thể hắn xuống, gầm nhẹ: “Không được chạy!”Con Vịt chạy tới, kéo tôi đứng lên: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Hắn là ai vậy?”“Thời điểm mẹ tôi chết, hắn ở đấy!”Chúng tôi đưa hắn đến một KTV nhỏ.
37 Cố Mạc Tu…Có một dòng chảy mỏng manh trong cơ thể. Nó đã được kéo ra. Hơn nữa sắp được kích nổ. Một que diêm dài. Lập tức có thể phá vỡ trái tim thành những mảnh đổ nát.
38 Âm thanh oanh oanh liệt liệt của đàn ghi-ta, vang vọng toàn bộ căn phòng. Tôi phẫn nộ với chính mình, bao gồm tất cả những thống khổ, bi ai, hối hận…Khi những cảm xúc tiêu cực theo tiếng đàn ghi-ta chảy ra từ mười đầu ngón tay, khoảng khắc đóTừ chỗ sâu nhất trong cơ thể tôi dâng lên một niềm vui mừng cùng kích động.
39 Tôi thích sắc vàng hoàng kim của hoa hạnh phúc. Có người nói, nếu cầm trong tay hoa hạnh phúc, có thể vĩnh viễn hạnh phúc. Có người nói, hoa hạnh phúc khác hoa hướng dương, hoa hướng dương vĩnh viễn đuổi theo thứ hạnh phúc không thể chạm tới, thế nhưng hoa hạnh phúc lại có thể len lỏi vào nơi sâu nhất trong tim một con người.
40 Tôi ngày càng cảm thấy hài lòng với số phận, bên ngoài hạnh phúc, còn bên trong thì u ám đau buồn. Có lẽ tôi không đủ tư cách làm một chuyên gia hoá trang, mặt nạ tôi tự tạo ra không đủ hoàn mỹ, bạn luôn có thể tìm thấy bất kỳ sự thống khổ trên khuôn mặt.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 30