1 Anh vừa tắm xong, đang nằm trên giường đọc báo, trên người chỉ choàng khăn tắm màu trắng bạc, lồng ngực màu đồng rắn chắc lộ ra đường nét tinh tế, quyến rũ.
2 Nhìn khuôn mặt đờ đẫn như người mất hồn của anh càng khiến cô tức giận hơn. Cô sắp không chịu được nữa rồi mà sao anh vẫn cứ chần chừ thế nhỉ? Hay là cô chưa đủ ngon? Đang tính doạ anh phát nữa thì "thằng bé" của anh vô tình lọt vào tầm ngắm của cô.
3 Anh muốn lật người lại, cảm giác ở dưới quả thật…! Nhưng liếc mắt lại thấy cái khẩu súng đen sì bên cạnh cùng với bộ mặt mẹ thiên hạ của cô khiến anh không biết phải làm sao.
4 Vừa mới mở cửa ra thì đã nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc không thôi của hai tên đàn em. Anh cũng ngoái đầu lại xem thử: Trên đất là một bãi chiến trường.
5 Rầm. Cửa phòng đã bị đóng lại kín mít. Một tên quay lưng dựa vào cửa, móc trong túi quần ra một cuốn sổ tay. Tên còn lại khó hiểu hỏi:
- Mày viết cái gì đấy?
Hắn đánh vào đầu cái tên vừa hỏi kia một phát rồi mới trả lời:
- Mày ngu thế, hôm nay là ngày lão đại phá thân, sự việc trọng đại thế này phải ghi vào nhật ký chứ.
6 - Đệt mịa! Mày muốn bà đây tức chết à? Mày có biết là bà sắp bị dục hoả thiêu chết rồi không mà mày còn mở phim cấp ba cho bà xem.
Nhìn khuôn mặt hùng hổ như sắp ăn thịt anh đến nơi chả hiểu sao anh cứ cảm thấy như kiểu cô đang giận dỗi với anh vậy, đáng yêu chết đi được.
7 Nói đến đây, đột nhiên cô dừng lại, bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt nhanh như chớp đánh vào đầu anh một cái, biểu cảm thay đổi 180°.
- Đệt mịa mày! Bà đây là lần đầu tiên đấy, sướng chưa? Còn không mau lên, chậm một giây nữa là bà cho mày đi gặp liệt tổ liệt tông.
8 Câu nói mang đầy sự uy hiếp khiến Bạch Tử Hiên không dám lề mề thêm một giây phút nào nữa. Anh nhìn xuống phát hiện cô đã dạng hai chân ra từ lâu. Đột nhiên trong đầu anh lại nảy ra một suy nghĩ điên rồ: Có khi nào cô mới đi chuyển giới không nhỉ? Tại sao cô lại vô tư không biết xâu hổ gì hết vậy.
9 Chỉ có điều anh cứ làm như vậy bụng dưới của Lâm Đình lại càng căng trướng khó chịu. Cô đã không chịu được những trận thủy triều sảng khoái, cô rất cần một chỗ để phát tiết.
10
Bạch Tử Hiên xấu hổ không dám trả lời. Thật ra lúc nãy anh chỉ xem đoạn
đầu thôi, nhưng chán quá nên không xem nữa, ngắm cô thú vị hơn nhiều.
“Có phải anh không biết xuyên vào đâu?”
“Xuyên cái gì?” Bộ dáng mơ hồ không giống giả vờ.
11 Lâm Đình chỉ cảm thấy nơi nào đó truyền đến cơn đau bén nhọn, cô không nhịn được mà cắn môi dưới. Ai bảo không phải lần đầu tiên thì không đau chứ? Sao cô lại cảm thấy còn đau đớn hơn cả lần đầu tiên vậy, hay là ông trời đang trừng phạt sự dối trá của cô? Nhưng nếu cô không nói dối thì liệu anh ta có còn chịu giúp cô nữa không? Nhìn khí chất của anh cô cũng biết anh ta không phải là một người bình thường, anh hoàn toàn có thể thoát khỏi sự khống chế của cô nhưng anh ta lại lựa chọn ở lại.
12 Đang sung sướng bỗng nơi nào đó bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt. Trán Bạch Tử Hiên lấm tấm mồ hôi, bàn tay anh nắm chặt, trái tim như ngừng đập. Vốn dĩ nó đã dịu đi một chút rồi bây giờ bị cô nắm lại cương lên khó chịu đến đáng sợ.
13 Lâm Đình cảm thấy dưới hạ thân đau nhức, cô khẽ mở mắt nhìn thứ trắng trắng đang dính trên đùi mình. Lâm Đình thở dài rồi bước vào nhà tắm.
Một lát sau Lâm bước ra với bộ quần áo lúc đầu của cô.
14 5 năm sau.
- Chú ơi, chú có cảm thấy mình đánh rơi mất cái gì không?
Một cậu bé khoảng chừng 5 tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu thơ ngây, nhìn quen quen nhưng trong lúc nhất thời Bạch Tử Hiên lại không nhận ra được đó là ai.
15 Bạch Tử Hiên sững sờ: Chẳng lẽ đó là con trai anh? Vậy cô ấy. . .
- Bảo bối, cho ba đi theo với, ba muốn gặp mẹ con.
Chạy hồng hộc, cuối cùng cũng nhìn được nhìn thấy gương mặt mà anh ngày đêm nhung nhớ.
16 Bực mình, tức giận không có nơi để phát tiết, Bạch Tử Hiên chỉ có thể lườm cậu bé kia, thằng nhóc chết tiệt mày không giúp ba thì thôi còn giám cười? Dù xấu hổ nhưng anh vẫn gặng hỏi:
- Nhóc có biết trai bao có trinh là gì không mà cười?
Lâm Thiếu Thần âm thầm lắc đầu, kéo Bạch Tử Hiên ngồi xổm xuống, ra dáng một ông cụ con, thì thầm vào tai anh:
- Ba à, chuyện giữa đàn ông với nhau, thì chỉ có thể nói riêng thôi.
17 mình. Chỉ là với mẹ thì nó không có tác dụng.
Nhưng không ngờ rằng cậu đã đoán sai, trái tim của mẹ cậu đã vô tình đập lỗi một nhịp.
- Về thôi.
- Dạ
.
18 Nghe thấy lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng Bạch Tử Hiên, cô có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến việc, phải nằm dưới thân mấy lão già biến thái kia, rên rỉ là cô lại có thêm sức mạnh.
19 Lâm Đình nhìn con trai mình, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
- Thôi được rồi, ta sẽ cho con tới đó.
Lâm Thiếu Thần vui mừng, nắm lấy tay Lâm Đình.
20 Nhìn vào đôi mắt kiên định của Lâm Thiếu Thần, Lâm Đình có chút dao động.
- Con chắc chứ? Thần, đây không phải là chuyện đùa.
- Mẹ hãy tin tưởng con.