1 Tôi từ chối lần điều trị tiếp theo. Ngồi một mình ở hành lang, tôi nghe thấy có tiếng bánh xe va chạm với nền đất, đúng rồi, đó là âm thanh lạch cạch phát ra từ bánh của xe lăn.
2 Tình yêu của cô ấy,phải trả giá quá nhiều, đáp lại chẳng là bao. Tình yêu của cô ấy, chỉ có một nửa. Tình yêu của tôi, quá nhiều bi thương, quá ít niềm vui.
3 Tôi không biết vì sao mình lại ỷ vào cô ấy. Tôi không biết vì sao cô ấy lại có cùng ngày sinh nhật với Hội Trực. Tôi không biết vì sao. . . Cô ấy lại rời khỏi chúng tôi.
4 Vài phút trước khi Tĩnh Nghi ra đi, có giọng nói vang vẳng bên tai tôi, nói tôi nhất định phải ở lại, âm thanh ấy, gọi là trực giác. Đó là cảm giác sợ hãi.