121 Trong giây lát hiểu rõ thế sự ấm lạnh, người thiếu niên vừa cười vừa khóc, giống như điên. Làm cho đám tù nhân ở bên cạnh bịt hết tai lại, không đành lòng nghe.
122 Tình hình quả nhiên như ông lão mù tiên đoán, vào ban đêm, bọn nha dịch cuối cùng đã không gây phiền toái cho Trình Danh Chấn nữa. Vừa qua khỏi trưa ngày thứ hai, Lý Lão Tửu vội vàng chạy tới, không cần để ý đến Trình Danh Chấn, nịnh hót ông lão mù, - Thần tiên ơi, Người thật là thần tiên.
123 Trong trí nhớ của Trình Danh Chấn, từ sau khi phụ thân gặp chuyện không may, hễ là những người nam tử hơn tuổi hắn, rất ít người đối với hắn có nụ cười thiện ý.
124 Nếu nói học thức là ở trong đời sống. Trình Danh Chấn trước đây đối với điều này còn không mấy tin tưởng, nhưng bây giờ đối với người xưa cảm phục sát đất.
125 - Trình gia nhận sư phụ khi nào vậy? Đây là chuyện vui sao chúng ta có thể bỏ qua. Nếu là sư phụ của Trình gia, khẳng định lại là án oan. Nào, mời đến nha môn cùng uống trà.
126 Tiệc rượu vừa kết thúc, lập tức thống khoái sai người mang giấy bút tới, trước mặt mọi người viết một bức thư cho Trương Kim Xưng. Báo cho nhóm lục lâm hào kiệt biết tất cả các huynh đệ đều mạnh khỏe, xin các huynh đệ đầm Cự Lộc cứ việc yên tâm.
127 - Đệ tử, đệ tử biết mình sai rồi, xin sư phụ cứ trách phạt! Ở trong lòng Trình Danh Chấn, vừa quen sư phụ chưa bao lâu nhưng cảm giác thân thiết như phụ thân vậy, bất kể như thế nào cũng không dám chống đối.
128 Trong lòng Trình Danh Chấn vừa sợ vừa đau, tuyệt đối không nghĩ tới mới phạm sai lầm lần đầu mà bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn. Muốn nói vài lời bỏ không báo thù nữa, để sư phụ có thể hồi tâm chuyển ý.
129 Ông lão mù bình thường ít nói, giờ sắp phải chia tay, lại trở thành một người rất dài dòng, liên tục cằn nhằn những quy củ trên giang hồ, cùng với những điều kiêng kị trong đối nhân xử thế nói mãi không hết.
130 Rất nhiều người chạy trên đường, chân nam đá chân chiêu không phân biệt được đông, tây, nam bắc. Ai cũng kêu khóc, hoảng loạn quân phản loạn rốt cuộc là đánh tới từ phương nào.
131 Lúc nói chuyện, mấy người đội khăn xanh lại thúc vó ngựa đi đến, từ xa đã chắp tay về phía Tôn Đà Tử: - Bẩm Lưu gia, các huynh đệ dẫn người đánh vào huyện nha, không thấy Cưu đương gia.
132 Trình Danh Chấn mỉm cười chắp tay, ôm áo bào của sư phụ, từ từ đi về phía cửa nhà mình. Tài phú giấu trong bản đồ kho báu mà sư phụ nói hầu như có khả năng liên quan đến địch quốc, lấy bừa ra một chút cũng đủ hắn cả đời dùng không hết, nhưng túi tài phú này, lại không hơn mấy câu mà Tôn Đà Tử nói.
133 Về chuyện khuyên Trương Kim Xưng bớt giết chóc, trong lòng Trình Danh Chấn cũng không nắm phần chắc chắn. Hắn cũng nghĩ giống mẹ mình, hắn tin không phải Trương Kim Xưng vì coi trọng mình mà phát binh công thành.
134 Hơn nửa tháng không gặp, khi sắc của Trương Kim Xưng trong trí nhớ của Trình Danh Chấn đã tốt hơn nhiều. Vẻ mặt đã bớt đi phần thô bạo, giữa hai đôi lông mày cũng tăng thêm mấy phần oai hùng.
135 Nhìn vẻ ngồi của Trương đại đương gia trên ghế Huyện lệnh, hẳn là một lúc không nghĩ được gì. Nếu có thể nói. . . Trình Danh Chấn tin Trương Gia Quân sẽ không dời khỏi thành Quán Đào.
136 Tiếng nói vừa hạ xuống bên trong lập tức loạn lên. Có lương thực tức là có thể nuôi dưỡng được càng nhiều lâu la, mà nuôi dưỡng được càng nhiều lâu la thì lực lượng sẽ càng lớn mạnh.
137 Trương Kim Xưng ngồi ở huyện nha, lúc đầu chỉ muốn thẩm vấn Huyện thái lão gia, Chu Trang chủ và Giả Bộ đầu của huyện Quán Đào! Những người bị quan phủ ức hiếp quá đã đến tố cáo, có oán báo oán, có oan giải oan.
138 Đối với lòng tốt của đám dân chúng nhiệt tình không phiền não không được, đúng là lòng tốt chỉ làm trở ngại chứ không giúp được gì cho chúng lục lâm hào kiệt.
139 Việc của chính mình, tự mình quyết định, tự mình vượt qua. Buổi sáng ngày mai, mọi chuyện đều tốt rồi hả? Xảo nhi vẫn còn nhỏ chưa trải qua nhiều việc, cũng không rõ lời của lão nhân nói có ý gì.
140 Không biết là vì cảm động, hay xuất phát từ nguyên nhân gì. Tiểu Hạnh Hoa vẫn không trả lời, chỉ đứng yên lặng nhìn Trình Danh Chấn, nước mắt lại trực trào ra.