141 - Đi đâu? Chu Hạnh Hoa bị khí lạnh xông vào người run lên, lau nước mắt hỏi. - Đi đến nơi muội nên đến! Trình Danh Chấn không còn kiên nhẫn xua tay, - Đừng nói nhiều, mặc quần áo vào nhanh lên.
142 - Tiểu Hạnh Hoa là biểu muội ta! Trình Danh Chấn hít hít khí lạnh trước mũi, buồn bực đáp lại. Đi vào huyện Quán Đào ngoài xe ngựa của bọn họ ra, không còn bóng dáng một ai.
143 Nhưng hiện giờ hắn lại không thể không chặn trên con đường mà bọn họ phải đi qua. - Coi là ta đây nợ các ngươi! Quay đầu nhìn lại về phía huyện Quán Đào, hắn chỉ dùng lực xóa đi vẻ xót xa trên khóe miệng.
144 Trong hành lang của Huyện nha đã sớm hỗn loạn. Chợt nghe có tiếng trống, chúng chủ trại và nhóm Đường chủ không rõ Trương Kim Xưng rốt cuộc muốn làm gì, căn cứ vào “Đánh trống kêu oan” tự mình lý giải, đã thay xong y phục tới huyện nha.
145 Dù là áo giáp kim cương đi nữa mà có ý đồ xuyên qua, chỉ sợ cũng không thiếu được nướng thành bầu rượu rồi! (chú thích) Nhìn cảnh này, chúng chủ trại đều đoán Trình Danh Chấn khó giữ nổi cái mạng nhỏ của mình rồi, không kìm nổi lắc đầu thở dài.
146 Từ lúc nhìn thấy “Thi thể” của Trình Danh Chấn, trong nháy mắt, linh hồn của Đỗ Quyên cũng rời khỏi thân xác, làm sao còn có tâm tư để xem tình hình quân địch như thế nào.
147 Trương Kim Xưng cơ bản là người có thể đưa ra quyết định, nếu không cũng không có khả năng ngồi ở vị trí Đại Đương gia đầm Cự Lộc yên ổn như vậy. Nghe Trình Danh Chấn nói như vậy, âm thầm cân nhắc nói, - Cùng lắm là dùng huyện Quán Đào làm một mồi lửa đốt đi, dù sao ta cũng không có ý định ở trong này.
148 Liễu nhi không phải là nữ nhân tầm thường, về điểm này, từ lần đầu tiên ôm nàng vào ngực Trương Kim Xưng đã nhận thức rất rõ ràng. Nàng không giống những nữ nhân khác bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, cũng không có ý đồ trốn tránh đau khổ sắp đến, thậm chí ngay cả một chút nước mắt oan khuất và cam lòng cũng đều không có, chỉ lặng yên mở to đôi mắt sáng, nhìn bàn tay vừa mới lau vết máu đang luồn vào trong quần áo của mình.
149 Mãi cho đến rất lâu về sau, khi nhớ đến Liễu nhi, trong lòng Đỗ Quyên mới hơi có chút ghen ghét nhưng phần nhiều vẫn là cảm kích. Nữ nhân gia cảnh bần hàn bình thường đều tự lập từ sớm, mẫu thân của Đỗ Quyên cũng không ngoại lệ.
150 Bất kể như thế nào, có thể khiến Ngọc Diện La Sát trong đầm Cự Lộc không ai dám động vào có thêm vài phần nữ tính, cho dù chỉ là một chút, đã khiến cho cho từ già đến trẻ trong Trương Gia Quân từ ngạc nhiên đến thán phục.
151 Khó có được người hiểu tâm tư dân chúng như vậy. Sau khi tiến vào huyện Quán Đào, y không vội vã vượt qua kênh đào đuổi theo giết Trương Gia Quân đã hun khói để trả thù.
152 Nếu ngay cả thân tín của Cao Sĩ Đạt ở trong đầm Cự Lộc cũng không nói thay cho gã, người khác dù ăn ở có tình có nghĩa lại càng không dám có ý nghĩ đi động vào Dương lão hổ để rước rủi ro.
153 Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trương Kim Xưng đến Tụ nghĩa sảnh xử lý trại vụ, điều hai người trong đám thị vệ của mình, ra lệnh cho bọn họ sau này trực tiếp nghe mệnh lệnh của Liễu thị.
154 Hồ vịt hoang ở đằng sau trại chủ, là phạm vi hơn trăm mẫu, xung quanh còn liên kết với rất nhiều hồ nhỏ xung quanh, hội tụ thành một vùng dã cầm yên vui.
155 Nhìn thấy cách đó không xa một đôi nam nữ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ, Liễu nhi tự dưng cảm thấy tự ti. Cố cười quay đầu đi, thấp giọng phân phó: - Chúng ta vẫn nên về đi thôi, đừng quấy rầy người ta… người ta luyện binh.
156 Hai tỷ muội đều tự thưởng thức phong cảnh, nói nói cười cười, bất giác bầu trời đã tối đen. Thẳng đến khi ăn khuya được Trương Kim Xương hỏi tới, Liễu Nhi mới đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ trượng phu từng dặn mình.
157 - Thu dọn, thu dọn! Trương Kim Xưng đúng là rất yêu quý Liễu Thị, nghe nàng nói không thích xương vịt, khoát tay mệnh lệnh cho tỳ nữ Tiểu Như luôn chờ ở gian ngoài nhanh chóng đi vào, động tác nhanh nhẹn dọn đi đồ ăn thừa trên bàn.
158 Đảo mắt lại đã đến ngày các vị đương gia tụ tập nghị luận việc của sơn trại, sau khi Trương Kim Xưng thuận lợi xử lý xong chính vụ, đem câu chuyện Chu gia Quán Đào giả mạo nhà quyền quý nói ra.
159 Ngoài quân trướng, vài tên nam nữ thị vệ đang chán chết chờ các thượng ti, đột nhiên thấy Thất đương gia chạy ra khỏi cửa trướng, khẩn trương ôm quyền thi lễ.
160 Việc mấy lão nhân gia trong quân trướng đang nói cái gì, trong lòng Đỗ Quyên còn tò mò hơn so với Vương Nhị Mao. Nhìn hai bên thấy không có ai chú ý tới mình, cũng dán tai lên, nghe trộm giống như Vương Nhị Mao.