61 Hắn nhận được rất nhiều thiện cảm từ dáng bộ cẩn thận này, đặc biệt là vài chư Tào Tiểu lại cùng cấp, bởi vì không hiểu võ sự, vẫn không có cơ hội được nở mày nở mặt.
62 Cũng may trong thư Trương Kim Xưng không yêu cầu huyện Quán Đào phải giao ra một người nào để tạ tội với nhóm giặc cỏ vì tổn thất đêm qua và tổn thất sáng nay, nếu có thì người bị mang ra giao nộp chính là Trình Tiểu Cửu chứ không phải một ai khác.
63 - Ai nguyện ý đầu hàng, bây giờ xin mời chính mình leo rào đi ra ngoài. Sống hay chết mặc cho số phận. Nếu giờ không đi, đừng bao giờ nhắc lại chủ ý này.
64 Lâm Huyện lệnh cảm thấy tâm trạng tốt hơn khi nghe những lời nói ấy. Đem sự bảo toàn đặt trên người Trình Tiểu Cửu, nếu chẳng may hắn không đối phó được với loạn phỉ bên ngoài, thì mình có thể cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
65 Nhìn được trong ánh mắt các đồng liêu hoặc là nao núng hoặc là vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Trình Tiểu Cửu cảm giác lạnh dần ở sau lưng sau đó lạnh cả người, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác đen tối giống như đang đêm đi trong rừng bị thú dữ theo dõi vậy, rùng mình, bàn tay nắm chặt lại.
66 Dứt lời, lão làm ra một bộ dạng hiền lành, khuôn mặt tươi cười đối mặt Trình Tiểu Cửu, hy vọng có thể khiến hắn thấy trong ánh mắt mình đã là khâm phục và cảm động.
67 - Ngươi không muốn sống nữa sao! Cút trở về cho ta! Trình Danh Chấn nhíu mày, hung hăng đẩy Vương Nhị Mao một cái, dùng thanh âm cực thấp ra lệnh. Hắn lần này chủ động xin đi sứ giết giặc, lúc vừa đi trong đầu đã không có ý niệm trở về.
68 Mượn cơ hội Vương Nhị Mao và đám lâu la đang tán gẫu, Trình Danh Chấn lặng lẽ quan sát tỉ mỉ tình hình của bọn thổ phỉ. Quy mô tấn công Quán Đào của bọn thổ phỉ rất lớn, lều trại đã được bày hết ra, ước chừng khoảng hơn mười dặm.
69 “ Mỹ nhân chi ân” đặc sắc như vậy, Trình Danh Chấn cũng không tiện từ chối, hắn cười khổ chắp tay tạ đối phương. Nhưng nữ tặc kia lại nhìn thấy vài phần dối trá trong nụ cười của hắn, nàng chỉ roi trừng mắt hỏi: - Nếu ngươi sợ chết như vậy thì sao còn đi làm sứ giả? Ngồi trong thành không phải là còn được sống lâu thêm mấy ngày nữa sao? - E rằng như vậy chết còn nhanh hơn đấy! Trình Danh Chấn thầm thổn thức.
70 Mắt thấy cơ hội sống sót khó có được sắp biến mất, Vương Nhị Mao không cam lòng. Không đợi cho ả nói hết, y lập tức nhăn mặt lớn tiếng nói: - Vậy hai người chúng ta chỉ đành chờ chết.
71 - Không. . . không. . . đệ. . . đệ chịu đựng được! Bộ ngực dơ xương của Vương Nhị Mao ưỡn thẳng lên, cắn răng đáp lại. Vừa dứt lời, bọn đồ tể đã đến gần.
72 - Ngươi thực sự cho rằng ta là người ngu sao? Mặt Trương Kim Xưng tràn đầy hắc khí giống như bị sét đánh vậy - Phí lời với hắn làm gì, giết hắn đi cho nhanh gọn! Không đợi Trình Danh Chấn trả lời, tên có giọng như vịt kêu kia cười lạnh nhắc nhở.
73 - Có gan thì ngươi cứ thử xem! - Ta không cần thử, Dương đương gia muốn làm thì cứ làm đi! Hắn phất tay một cái, lạnh lùng quay đầu đi, không thèm xem sắc mặt của Dương Công Khanh Thẹn quá hóa giận, y lập tức rút đao chuẩn bị không biết trời cao đất dày là gì chém chết hắn.
74 Đông Môn Trong phút chốc, bọn thủ lĩnh lớn nhỏ đều ngây người ra. Bọn họ không ngờ rằng một đại biểu của huyện Quán Đào lại biết đưa ra một đề nghị hoang đường như vậy.
75 Nhưng lại có người vẫn không cảm thấy được liền hỏi Đỗ Quyên: - Đỗ đương gia muốn chiêu vời chúng ta gia nhập hay sao? Cũng không phải không được, ngươi phải nói trước xem chúng ta sẽ có lợi gì nào? - Lợi ích chính là để hai bọn ngươi sống thêm vài ngày nữa! Biệt danh Ngọc Diện La Sát cũng không phải tự nhiên mà có, khuôn mặt nàng hung tợn nhìn Vương Nhị Mao.
76 Tới chiều, Trương Kim Xưng quả nhiên đã sai người tới mời. Trình Danh Chấn và Vương Nhị Mao liếc mắt với nhau, thầm vui mừng vì may mắn thoát được một kiếp nạn.
77 Tiếp đó, Trương Kim Xưng còn dong dài gì đó, nhưng Trình Danh Chấn đã chẳng buồn để ý nữa. Hắn chỉ chú ý cười tiễn bằng hữu tốt Vương Nhị Mao rời khỏi, sau đó cáo từ đám sơn tặc và quay người trở lại lều trướng giam giữ mình.
78 - Thúc thúc ta mong muốn gả con gái cho ngươi, ngươi còn mặt mũi mà mắng thúc thúc vô lương tâm! Cọc gỗ ngắn cười ha hả nói trúng thóp của đối phương: - Đừng nói bản thân ngươi tay thô, cầm rìu còn nắm không chắc… Bốn gã tiểu lâu la cười hỉ hả, Trình Danh Chấn nhanh chóng đã tìm hiểu được lai lịch chi tiết.
79 Đó không phải là lưu tinh mà là hỏa tiễn được chế tạo tinh xảo! Trình Danh Chấn mừng rỡ dừng bước. Hắn không cần mạo hiểm đi ám sát Trương Kim Xưng nữa, quan quân đã đến rồi.
80 Điểm khác biệt duy nhất với những kẻ đang chạy trối chết khác là, Trình Danh Chấn trước sau đều không buông mạch đao trong tay xuống. Cho dù “Phác Thông” có lòng tốt đã nhắc nhở lần nữa, trong loạn chiến chỉ dựa vào một chiếc mạch đao thì chẳng làm nên trò trống gì.