41 Trình Tiểu Cửu thấy vậy không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là cố đè nén cơn giận lại, ôn hòa nói: - Được, để mặc muội xử lý vậy, ta không để tâm nữa.
42 Đợi ọi người chia nhau ăn hết nồi canh, sắc trời tối hẳn, Trình Tiểu Cửu đứng dậy chào mẹ, đưa hai người chủ tớ Tiểu Hạnh Hoa về nhà. - Trong góc nhà có hai chiếc đèn lồng, là do chủ quán bán đèn tặng cho con đó.
43 - Đêm nay ta còn phải đi tuần nên không vào bái kiến cậu mợ nữa. Hắn nhẹ nhàng nói, cố gắng không nhìn vào đôi mắt đang tràn đầy vẻ thất vọng của Tiểu Hạnh Hoa.
44 Nói đoạn, cũng chẳng đợi Tiểu Hạnh Hoa đồng ý, hắn quay người chạy như bay. - Tiểu Cửu ngốc! Tiểu Hạnh Hoa từ dịu dàng, hạnh phúc đột nhiên bị rơi vào cô độc bèn chau mày, tức giận mắng với theo.
45 Trình Tiểu Cửu giơ tay ra, vỗ mạnh lên vai của tên đội trưởng. - Tiếp tục đi tuần đi, chú ý đến động tĩnh xung quanh. Nếu như có người nào đó trong doanh trại phao tin đồn gì đó, nhất định không được nghe theo! - Chắc chắn là như vậy rồi, chúng ta chỉ nghe lời Huyện lệnh đại nhân và Binh tào đại nhân thôi! Tên tiểu đội trưởng lại một lần nữa thẳng người ưỡng ngực, thề hứa đảm bảo.
46 Vấn đề quan trọng trước mắt là bị người ta coi là hình tượng tiêu biểu! Nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ thành khẩn của bằng hữu thân thiết, Trình Tiểu Cửu cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
47 - Huynh không sợ ngài ấy sẽ giết người diệt khẩu hay sao? Vương Nhị Mao nghe rồi gật đầu lia lịa, không dám tin rằng Tiểu Cửu suy đi tính lại kỹ càng như vậy mà lại chỉ đưa ra được một cái kế sách vô dụng như vậy.
48 Sự nhẫn nại của tên phản tặc họ Trương dường như đã đến cực hạn, những khớp xương tay của hắn bị bóp chặt phát ra tiếng kêu răng rắc, cách một bức tường mà Trình Tiểu Cửu vẫn có thể nghe thấy rõ.
49 Vương Nhị Mao dựa người vào gốc cây trong vườn, cả người y run lên bần bật. Trình Tiểu Cửu chết rồi! Người tài giỏi không có chuyện gì không làm được mà hắn sùng bái, Trình Tiểu Cửu, chết rồi! Bị người ta đâm một nhát chết ngay trước mặt y.
50 - Nhị Mao, ngươi còn làm gì đó? Còn không nhanh chóng đi tới doanh trại tập hợp các anh em. Ngươi cứ nói rằng Huyện lệnh đại nhân có lệnh, tất cả mọi người chạy đến Nam thành phòng ngự.
51 Trình Tiểu Cửu bị hỏi như vậy khiến cho trong lòng hắn dở khóc dở cười, cố gắng nín nhịn cơn giận dữ muốn đánh người xuống, tỏ ra vẻ trung thành tuyệt đối rồi nói: - Huyện Lệnh đại nhân minh giám, quân giặc chắc chắn đã đến rồi, nếu không thì Tưởng Lữ soái đã không cầu cứu gấp gáp như thế, nhưng bọn chúng không công kích mãnh liệt.
52 Trình Tiểu Cửu không hề hay biết có người đang nhìn trộm mình. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn nghĩ ngợi đến việc rút cuộc thì bản thân hắn đã đắc tội với Lâm đại nhân ở điểm nào, khiến cho ân công của hắn đột nhiên lại thay đổi thái độ cư xử như vậy.
53 Trình Tiểu Cửu can ngăn ta, chắc hẳn là có lý do! Mặc dù không rõ lý do trong đó là gì, nhưng về phương diện quân sự, Lâm Đức Ân vẫn tình nguyện tin tưởng vào sự phán đoán của Trình Tiểu Cửu.
54 Ánh mắt đó vô cùng quen thuộc với Trình Tiểu Cửu, có nhiều lúc hắn biết rằng tâm trạng của mình và Tưởng Bách Linh hoàn toàn giống nhau. Khẽ thở dài một tiếng, vị Trường sử đại nhân trẻ tuổi này cười nói: - Huynh làm rất tốt, nếu như không phải là huynh thì e là quân giặc đã tràn vào trong thành rồi.
55 - Cầm giáo, đâm thẳng về phía trước! Lại là tiếng nói thân quen đang ra mệnh lệnh. Tưởng Bách Linh lại một lần nữa cầm lấy cây sáp ong đã bị chém mất một nửa, đâm trúng tên địch gần nhất.
56 Nhìn thấy Trình Tiểu Cửu mặt mũi đầy máu chạy đến, Lâm Đức Ân chột dạ một cái, nhưng không dám làm mất hình tượng trước mặt mọi người, lão chỉ đành cố ra vẻ trấn tĩnh ngẩng đầu lên nhỏ tiếng hỏi: - Quân địch đã lui chưa? Tình hình thương vong của các huynh đệ thế nào rồi ? Ngươi thì sao ? Có bị thương nữa không ? - Bẩm cáo đại nhân! Trình Tiểu Cửu đứng vững người, lớn tiếng trả lời, - Quân ta chết ba mươi người, thương nhẹ mười chín người.
57 Cảm giác bị đứng ngồi không yên, trong lòng bất an đó nhanh chóng được thay thế bằng một sự lo lắng khác. Khi hắn về gần đến rào chắn, người của Trương Kim Xưng đã tiếp tục bắt đầu cuộc tiến công lần thứ hai.
58 Chiến đấu vào ban ngày càng khó khăn hơn ban đêm nhiều lần. Mặc dù trận chiến đêm qua khiến cho người ta cảm thấy khủng hoảng, nhưng mọi người đều không nhìn rõ quân số của lũ giặc.
59 Những tên lính kị binh khoác lên người những chiếc áo giáp đơn sơ, vũ khí trong tay đều là hoành đao. Trước hết bọn chúng diễu võ giương oai dưới chân thành vài vòng, sau đó chỉnh đốn đội ngũ, dần dần hình thành một phương trận ngay ngắn.
60 Trong tiếng cười nói của các Hương Dũng và tiếng mắng chửi của bọn lâu la, người thanh niên trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, sắc mặt của y tối sầm lại rất đáng sợ, nhưng cố nén tức giận không nhìn tới Trình Tiểu Cửu, mà cẩn thận đi đến vỗ về ngựa của y.