61 Ngày thường nói năng hoạt bát, ứng biến lanh lợi phi thường, giờ đây bị hiềm nghi giết cha, Đường Kỳ mất cả trấn định, mặt trắng nhợt, thân hình rung rung, đứng tại chỗ làm bia cho mun mắt, không thốt được tiếng nào.
62 Lòng địa đạo tối đen như đêm dày, Du Bội Ngọc mò mò đi tới, đi mãi một lúc lâu, chàng mới thở dài, thốt :- Bây giờ, Châu muội muốn nói gì cứ nói bằng thích, nói cho hả đi!Châu Lệ Nhi nín lặng.
63 Châu Lệ Nhi giật mình, sững sờ một chút, dưa tay che mặt khóc rưng rức, rồi dậm chân gào lên :- Không lẽ Du huynh cho rằng tôi không nên nói như thế? Chứ không phải trong tâm, Du huynh chỉ nghĩ đến Lâm Diêu Bình sao? Tôi nói sai à? Tôi trách oan Du huynh à?Du Bội Ngọc không nói gì.
64 Người thứ ba trông cũng bình thường, chẳng có điểm nào tỏ ra là con người bại hoại. Y luôn luôn điểm nụ cười, vận bộ y phục rất vừa vặn, nơi hông có đeo một thanh đao, nhìn thoáng qua cũng biết là đao quý.
65 Người một tay đẩy xe một bánh, xe chở hai chiếc rương, cỡ rương của Tào Tử Anh. Thiết Hoa Nương lại bật cười sằng sặc. Châu Lệ Nhi trừng mắt:- Cái gì làm cho cô nương vui thế?Dương Tử Giang mỉm cười:- Lấy được chồng như tại hạ, tự nhiên phải vui!Châu Lệ Nhi hừ một tiếng:- Tôi chỉ sợ nàng mừng sớm quá!Thiết Hoa Nương chen vào:- Tại tôi thấy có việc đáng cười nên buộc phải cười!Châu Lệ Nhi trầm giọng:- Cái gì đáng cười?Thiết Hoa Nương bĩu môi:- Đường đường là một đại hiệp đất Giang Nam mà Vương Vũ Lâu lại đẩy xe!Có phải là chuyện đáng buồn cười không?Dương Tử Giang tặc lưỡi:- Bất quá, y lấy công chuộc tội!Thiết Hoa Nương cau mày:- Lấy công chuộc tội?Dương Tử Giang gật đầu:- Y có tài khóac lác, đến một Đường Ngọc mà cũng không thu thập nổi! Đáng lẽ y phải bị chặt nốt cánh tay còn lại đó!Xe đã đến tận vùng rào trúc.
66 Dương Tử Giang không muốn nghe, nhưng lời nói của Linh Quỷ xoi xói vào màng tai, như tên bắn vào bia bình bịch bình bịch, làm sao không bực bội?Y muốn lồng lên như thú dữ, nhưng chân không nhích động, kiếm chẳng đánh ra như ý muốn thì còn làm sao?Cho nên y càng vùng vẫy càng khổ sở.
67 Du Bội Ngọc tiếp:- Không nghỉ, không ăn, không uống suốt cuộc hành trình!Rồi chàng cười:- Y cứ chạy mãi thì thôi, nhưng y ngừng lại là thấy Tiểu Thần Đồng chạy lướt qua liền.
68 Thiết Hoa Nương bỗng giật mình, Châu Lệ Nhi chưa dứt câu, đèn nơi vách vụt tắt phụt. Tuy đèn không sáng, song có còn hơn không, đèn tắt rồi, lòng địa đạo tối om om, khí lạnh theo bóng tối bốc lên làm cho mọi người phải ớn xương sống.
69 Người đội nón trúc bật cười vang :- Tiểu cô nương nói nghe hay đấy, nói không phải là việc không nên làm ăn, cũng chẳng phải việc không nên làm thì bây giờ đừng nên nói, hãy cứ ăn đi! Những món này không độc đâu, các vị cứ yên tâm mà ăn!Châu Lệ Nhi cười lạnh :- Dù trong món ăn có độc, tôi há lại sợ mà chẳng ăn sao?Trên bàn có con cá nướng, nàng cầm đũa, định gắp con cá đó, ngờ đâu con cá bất động.
70 Muốn sử dụng khinh công, phải đề tụ chân khí. Chân khí tản mác rồi, con người không thể vọt đi. Đang ở trên không, vận công lực đánh bạt hai người bay trở lại, Cơ Khổ Tình tự mình cũng bị dội lại phía sau, chạm vào vách, kêu lên một tiếng bình.
71 Phụ nhân áo đen gật đầu:- Ngươi được chiếc thẻ trúc báo ân ở trong tay ngươi, là Đông Quách Tiên Sanh sẽ vượt nghìn dặm tìm đến ngươi ngay. Du Bội Ngọc thốt:- Thì ra chỉ có việc nhận thẻ chứ không nhận người.
72 Ngờ đâu, Ất Côn đưa hai ngón tay lên, kẹp đúng mũi kiếm của Ngư Toàn giữ cứng đó. Ngư Toàn cố hết sức mình, đâm tới, rồi rút lui về, song thanh kiếm chẳng nhúc nhích.
73 Những người thích rượu, có rượu mà không được uống lại bắt buộc phải uống nước ngọt thay rượu, đã là một cái khổ rồi. Còn khổ hơn nữa là trong khi bị bắt buộc uống nước ngọt lại có người ngồi trước mặt uống rượu, uống ngon lành, vừa uống vừa khề khà như chọc tức, như thử thách.
74 Lão nhân trên trần nhà hừ một tiếng:- Ngươi muốn đi? Hãy xem vật đó, rồi đi cũng không muộn. Một vật gì từ trên cao vút xuống. Chàng không dám đưa tay đón lấy, vội nghiêng mình lấy vạt áo làm bọc hứng nó.
75 Du Bội Ngọc kinh ngạc:- Phượng Tam Ca nói sao?Phượng Tam thở dài:- Tại sao Tỏa Hồn Cung Chủ lại lẩn thẩn thế? Thừa công đâu lại cấu tạo nên một quyển bí lục như thế này? Vậy ra suốt đời bà vẫn còn lúng túng trong vòng dư luận nhỏ nhen thế sao?Du Bội Ngọc trố mắt:- Thế những gì ghi chú trong quyển bí lục đó không đúng sự thật?Phượng Tam cười khổ:- Giang hồ truyền thuyết có hai lối, một lối chuyên xuyên tạc đồng đạo võ lâm, có thể vì thù hằn, có thể vì đố kị cái thành tựu của người.
76 Trong khi Hải Đông Thanh và Dương Tử Giang ra Quan ngoại tìm Du Bội Ngọc thì chàng đã gặp Đông Quách Tiên Sinh rồi. Theo sự sắp đặt của tiên sinh, chàng cáo biệt Phượng Tam, Đông Quách Cao và Đông Quách Tiên Sinh lên đường ngay.