41 Châu Lệ Nhi cười khổ :- Nghe tứ thúc nói tôi chẳng hiểu làm sao cả. Du Bội Ngọc trầm giọng :- Tại Lệ Nhi chưa thấy cái đạo lý của sự tình !Châu Lệ Nhi thốt :- Tứ thúc giải thích cho nghe đi !Du Bội Ngọc nhìn nó :- Tròng tòa tiểu lầu hẳn có chôn dấu một sự bí mật kinh người.
42 Hồ Lão Lão nói tiếp :- Rõ ràng là ngươi đã nhận ra già, tại sao ngươi còn vờ vĩnh ?Nếu không kềm chế được lòng mình hẳn Du Bội Ngọc đã hét to như thế này :- Lão ấy không vờ vĩnh đâu ! Thực sự thì lão đâu có nhận ra bà ? Bởi lão đâu có phải là người quen bà từ hai mươi năm trước ? Lão nào phải Du Phóng Hạc thực sự ?Lão là con người giả mạo mà !Chàng nghiến răng cố dằn lòng, vì quá cố sức nên gân trán, thớ thịt trên mặt vồng lên, gân và thớ thịt càng vồng vẻ thống khổ càng hiện rõ.
43 Cái Tội Giữ Ngọc Châu Lệ Nhi kinh hãi, thò đầu qua lỗ củi thấy Du Bội Ngọc trừng mắt nhìn nó. Nó thở phào phào, cười tươi thốt :- Vừa rồi, tôi cứ tưởng là có người nào ở trong này đáp dội ra không ngờ lại là tứ thúc ! Thủ đoạn đó tuyệt ! Tuyệt không thể tưởng! Làm cho cái lão già mập chạy bay!Du Bội Ngọc trừng mắt nhìn nó, mắt chàng không chớp.
44 Hồ Lão Lão ngồi trong cỗ xe như người chờ chết. Bà nhắm nghiền đôi mắt, nơi khóe miệng nước bọt trắng cứ xùi ra, nhớt nhát thòng lòng, rơi đến áo mà vẫn còn nguyên dòng như tơ nhện buông.
45 Không khí trong lòng hang càng lúc càng nóng, bức bọn Châu Lệ Nhi càng lúc càng đổ mồ hôi, tưởng chừng nàng sắp tan thành nước. Nhưng, Tang Nhị Lang không đượm một giọt mồ hôi nào nơi trán.
46 Tại sao?Hắn điên thật sự!Châu Lệ Nhi thở dài, cười khổ :- Xem ra chỉ có loài ngựa mới kết giao được với loài chó điên như ngươi!Bỗng, Tang Nhị Lang vung tay lên, đập xuống đầu ngựa, kêu lên một tiếng bốp.
47 Ánh lửa mờ nhạt!Từ các đống than bốc lên những ngọn khói xanh, khói ánh màu lửa, biến vàng vàng, xám xám. Trong không gian có nhiều màu hỗn hợp đó, Tang Mộc Không, Thiên Tằm Giáo chủ hiện ra phảng phất như bóng quỷ hình ma, vừa huyền ảo, vừa khủng khiếp.
48 Ba chiêu đó, song phương đánh ra, có tác dụng đo lường hơn là thủ thắng. Song phương muốn biết công lực của nhau thế nào, và xuất thân từ môn phái nào.
49 Châu Lệ Nhi tức lắm. Trước mặt Du Bội Ngọc, Hải Đông Thanh lại gọi nàng là cô bé con, thì còn chi là thể diện của nàng?Có thể mắng nàng mọi danh từ nặng nề nhất, nàng cũng chịu được, nhưng đừng ai cho nàng là một cô bé con, nhất là nói như vậy trước mặt Du Bội Ngọc!Nàng muốn trả miếng ngay, song nhất thời, nàng không tìm được lời nào xứng đáng nhất với niềm uất ức của nàng, nên thôi.
50 Châu Lệ Nhi rùn vai :- Bà ấy chưa biết ngươi là ai, làm gì lại sợ ngươi?Hải Đông Thanh cao ngạo :- Không biết rồi sẽ biết! Làm gì bà ấy chẳng đọc mấy hàng chữ trên mảnh gỗ!Vừa lúc đó, một tiếng rắc vang lên, tiếp theo là tiếng coong, chấn song cửa bị gãy lìa, cột sắt cũng gẫy luôn.
51 Bàn tay mềm như bông của Hương Hương đánh ra lại cứng như sắt, đập vào huyệt đạo của Du Bội Ngọc, chàng ngã xuống liền. Tuy nhiên, chàng còn tỉnh, đôi mắt mở trừng trừng nhìn Hương Hương, niềm kinh ngạc hiện rõ.
52 Cơ Linh Phong tiếp:- Tại sao ngươi không lưu ý đến ta? Vô luận làm sao, ta với ngươi vẫn là bằng hữu, không bằng hữu ngày nay, cũng là bằng hữu ngày nào.
53 Châu lệ Nhi cố giữ thần tình tự nhiên, bình thản nghe Cơ Linh Phong nói, nhưng khi Cơ Linh Phong bước ra khỏi phòng rồi còn lại một mình với Du Bội Ngọc, sự tự nhiên vụt tan biến, đôi tay tuy còn trong tay Du Bội Ngọc hoá ra thừa thải quá, nàng không biết bấu vào đâu, đặt nơi đâu.
54 Vương Vũ Lâu xoay mình Đường Vô Song, cho người đó thấy lưng chỉ vết sẹo, đoạn hỏi :- Tại hạ hạ thủ cũng khéo đấy chứ?Người đó gật đầu:- Khéo lắm ! Đúng lắm!Đường Vô Song thốt :- Vết đao đó, tại hạ mang từ lúc hai mươi bảy tuổi.
55 Đường Vô Song nghe điện lạnh chuyển từng cơn, từng cơn khắp cơ thể lão, lão bỗng cảm thấy mình quá thừa, như cái gai sắp bị vất đi trong mắt thiên hạ.
56 Hai nàng một tả, một hữu đưa Châu Lệ Nhi vào nhà. Cả hai vừa đi vừa khen Châu Lệ Nhi xinh đẹp, khả ái, chừng như tâm tình cởi mở, hoan hỉ phi thường. Hai nàng có vẻ như không lưu ý đến Châu Lệ Nhi mà Châu Lệ Nhi cũng mường tượng không ngán cả hai chút nào.
57 Cả bốn người trong gian nhà kinh hãi. Người vừa vọt qua cửa sổ vào trong, chẳng phải là Ứng Thanh Trùn nào cả mà chính là Du Bội Ngọc. Nhìn thoáng qua, hai chị em còn sửng sốt, Du Bội Ngọc bước tới bên cạnh Châu Lệ Nhi, giải khai huyệt đạo cho nàng.
58 Trời đã sáng. Kim Hoa Nương dần dần bình tỉnh trở lại. Hiện giờ, trạng thái của nàng như thường, không ai tưởng là nàng vừa trải qua cảnh bi thảm trọng đại.
59 Nhưng nằm đó, Du Bội Ngọc nào có ngủ đâu?Chàng nhắm mắt lắng nghe Châu lệ Nhi động tĩnh như thế nào. Một lúc lâu, chàng nghe nàng thở đều, lập tức mở mắt ra nhận thấy nàng ngủ say.
60 Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi do liễu hoàn đưa vào, đến một chiếc bàn, cả hai cùng ngồi xuống. Đồng bàn với họ, chẳng phải là tiền bối, trưởng thượng gì mà lại là những nhân vận hữu danh trong võ lâm.