161 Trong cung Thục phi loạn thành một mớ, người người trong tay đều cầm kim bạc thử các loại thức ăn, trà trong bình, ngay cả thức ăn chưa qua chế biến trong phòng bếp cũng không bỏ qua, kiểm tra một vòng xong, mọi người vẫn không thể phát hiện được gì, đôi mắt Thục phi nhìn vào Như Ý, đột nhiên chỉ vào nàng nói: “Nhất định là Như Ý hạ độc hại ta.
162 Buổi tối, một bóng người cao gầy dẫn theo tiểu Đức đi vào, trong tay tiểu Đức còn cầm theo một hộp thức ăn, Sở Cuồng thấy Thải Thải dù bị giam vẫn ung dung đọc sách, không khỏi nghĩ, nha đầu này, dù gặp chuyện vẫn thật bình tĩnh.
163 Thật vất vả mới có được cơ hội riêng tư yên tĩnh, làm sao có thể buông tha chứ. Hắn dùng tay ôm ngang người nàng, bê lên, “Nhất định là kiếp trước trẫm đã thiếu nợ nàng, đã vậy kiếp này còn muốn nàng hoài hài nhi của trẫm nữa.
164 *Uất kim hương = Hoa tulipLan phi lại chọc phá mất ẩn ý của nàng rồi, Mai phi biết Lan phi cũng muốn mượn cơ hội lật đổ Thục phi, nhưng là nàng ta quá gian trá, chỉ thuận tay đẩy thuyền, đạt được mục đích, còn vai người xấu, không ai khác ngoài mình phải đảm nhận.
165 Vương thái y vui mừng nhìn sang, lại mở một bọc giấy màu vàng nhạt khác ra, tại sao lại là loại thuốc bột màu nâu nhạt này nữa chứ, hoàng hậu nương nương với ông thái y này đều là người điên mà, tiểu Đức tử hừ nhẹ, nói: “Đi đến đâu cũng thấy thuốc độc, thấy nhiều đến phiền.
166 Uống thuốc xong, Thục phi ba ngày trước vẫn còn cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi quả nhiên tinh thần bỗng nhiên chuyển tốt, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh, căn bản không thể tin tưởng được, vào thời điểm đó lại hiếm có người nào tốt bụng đến vậy.
167 Thật hiếm khi, cha mẹ lại cùng nhau tiến cung thăm nàng như vậy. Nhìn xem những thứ cha mẹ mang vào, là ba con ba ba mà nghe bảo là thuốc đại bổ gì gì đó.
168 Làm sao Thục phi lại không hiểu được chứ? Trong hậu cung, việc bái cao giẫm thấp hết sức nghiêm trọng, lại nói dù sao nàng cũng đang mang thai rồng, ngộ nhỡ bị người mưu hại, đến lúc đó, hối hận không kịp rồi, Thải Thải gọi Như Ý qua, cũng gọi cả Khảm Mai qua, vì võ công của Khảm Mai rất cao.
169 Đây không được xem như mượn đao giết giường, thật ra Sở Cuồng luôn âm hiểm như vậy, chưa bao giờ thay đổi. Mấy ngày nay, nàng bắt đầu có lỗi giác lòng Sở Cuồng tựa như là một người dân lương thiện tinh khiết rồi, phi, căn bản không thể có chuyện này được, Sở Cuồng hắn trước sau vẫn lấy một thái độ cao ngạo của đế vương để đối diện với mọi người.
170 Trong hoàng cung bây giờ quần ma loạn vũ thật khó coi, vì vậy Thải Thải dứt khoát không thèm để ý đến nữa, mỗi lần thái hậu hỏi Thải Thải ‘con cảm thấy người nào tương đối thích hợp làm hoàng quý phi nhất’, bánh bao cũng chỉ hàm hàm hồ hồ mà trả lời ‘tùy hoàng thượng cả, con nói cũng vô dụng’, bộ dạng thì trông thật rối rắm tuy thật cũng không phải là rối rắm lắm.
171 Một đoàn người dị tộc cực dài, vô cùng uy vũ phi phàm, hành trình ngày đêm không nghỉ hướng về quốc đô Đại Sở mà đi. Đây là lần duy nhất từ trước đến nay người Hung Nô có thể công khai tiến vào Đại Sở.
172 Hiện tại, dùng từ tức giận cũng đã không thể hình dung được tâm trạng bây giờ của hắn, có lẽ đó là một loại thất vọng, khi Lễ bộ Thượng thư trở về hồi báo tình huống đặc sứ Hung Nô, sắc mặt của hắn lập tức trở nên xanh mét.
173 Lẩu ngon, rượu ngon, hoàng hậu cũng ngon miệng nốt. Hắn áp sát vào mặt nàng, mùi rượu cũng phun lên mặt nàng. Thải Thải nhìn thấy Sở Cuồng mắt say lờ đờ, nàng nhận ra được, thật ra đêm nay hắn rất phiền muộn.
174 “Con chim này sẽ làm giám khảo, nếu như tiếng đàn của người nào có thể hấp dẫn được nó bay đến bên cạnh và cất tiếng kêu, coi như thắng cuộc. ”Mọi người giật mình, nhìn Thải Thải: “Hoàng hậu, đây chỉ là một con chim, ngộ nhỡ nó bay loạn, kêu loạn, thì làm sao công bằng được.
175 Nếu như bị Sở Cuồng phát hiện hơn nửa đêm nàng không ngủ được lại ra ngồi ở bụi cỏ đào đất đục lỗ để ra ngoài gặp nam nhân, nhất định sẽ chặt nàng làm trăm mảnh, nhưng nhị gì thì xác thực nàng cũng đã không nhịn được nữa rồi, nhất định phải tìm tới nam nhân có hai cái mặt đổi tới đổi lui để làm rõ một chút mới được, xạc xạc xạc – nàng cứ như con chuột đào hố, sau đó từ phía dưới đục một cái động nho nhỏ trên tường, bởi vì căn cứ theo thất bại lần trước, nhảy qua tường, thật sự quá dễ dàng bị người phát hiện, trong hoàng cung này khắp nơi đều có tay sai của Sở Cuồng.
176 Thuận lợi vui vẻ xuất cung chừng một canh giờ là có thể từ hoàng cung về đến Chu gia, thật không biết vì sao lúc xuất giá cũng đi trên tuyến đường này mà lại đến hơn ba canh giờ, khiến người ta thật cảm thấy dài đằng đẵng, lần này Thải Thải xuất cung mang theo cả một đoàn.
177 Đôi mắt Quan Bộ Phi trầm xuống, thế nhưng không chút tức giận, hắn dịu dàng nói: “Thải Thải, chẳng lẽ nàng không muốn có một người yêu nàng, có thể toàn tâm toàn ý cùng nàng một đời này sao?” Hắn, Hạ Diệp Thái sống tại trung nguyên ba mươi năm cũng chưa từng động tình với bất kỳ nữ nhân này, tại sao, nàng lại hoàn toàn không dụng tâm cảm nhận một chút?“Thải Thải –”“Chu cô nương!”“Thải Thải –” Hắn nói: “Ta sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của nàng, thật ra mục đích lần này ta quyết định trở lại, ngoại trừ chuyện đàm phán cùng với Đại Sở, còn có một việc khác, đó là dẫn nàng đi.
178 Sở Cuồng cũng không còn tức giận, ngồi xuống ghế, lạnh nhạt nói: “Nàng là đang cố chấp phải không? Thật vậy sao? Trẫm xem nàng chính là một nữ nhân cố chấp.
179 “Bé ngoan?” Sau đó bé ngoan của hắn bắt đầu rụt người lại, dáng vẻ đặt biệt đáng thương, bộ dáng này rơi vào mắt hắn, khiến lòng hắn vừa vui vẻ lại vừa đau lòng, cảm giác mâu thuẫn không thôi.
180 Đặc sứ Hung Nô tặng cho hoàng hậu nương nương, nhân sâm ngàn năm – một trăm củ. Đặc sứ Hung Nô tặng cho hoàng hậu nương nương, ngọc trai – một trăm viên.