101 Nàng trơ mắt nhìn Sở Cuồng ra khỏi cửa điện. “Hoàng thượng a, một nghìn lần kinh A di đà, nương nương chép xong chắc sẽ thành Phật luôn mất. ”Hừ, trừng phạt như vậy xem như đã nhẹ lắm rồi, hắn cho nàng cơ hội để nhận tội, nàng lại vẫn dám nói là ‘mẹ’, nha đầu béo kia từ lúc nào lại trở thành mẹ nuôi của nàng! Bây giờ, bốn phi tử, một bị giam lỏng, một bị đánh đến nỗi không thể gần gũi trong mườingày nửa tháng, hơn nữa Như phi cũng khiến cho hắn có chút thất vọng,cho dù nàng hoàn hảo vô khuyết, hắn cũng không còn hứng thú chiêu nàngthị tẩm nữa.
102 “Ta vẫn chưa có cơ hội hỏi một chút, Nhiếp công tử, ngươi là người nơi nào? Tại sao lại phải đến kinh thành?”“Thì ra ngươi cho ta là người vùng khác?” Hắn ôn hòa nói: “Nhà ta vốn là thương nhân, thực không dám giấu giếm,ta cũng không phải là người trung nguyên, ta là người Hung Nô.
103 Tí tách, tí tách, tí tách. Trong bóng tối, cột nước không ngừng biểu hiện sự ít dần của thời gian. Trên mặt đất để đầy các loại dụng cụ trakhảo làm cho người ra phải run rẩy, một đôi mắt lạnh như băng lại thâmtrầm, trông vô cùng dữ tợn nhìn người quỳ ở bên cạnh.
104 May mắn Sở Cuồng dừng lại, bảo: “Trẫmnhận ra, ngươi rất kiên cường, mạnh mẽ, chỉ là trẫm biết ngươi có mộtnhược điểm, nhược điểm của ngươi, chính là cha mẹ ngươi.
105 Ít nhất lần này hắn không giết nàng đã làm cho người ta giật mình vì nhận ra hắn cũng còn có lòng người. Lại còn giúp nàng xoa bóp ư?Sở Cuồng mắng: “Ngươi nói xem vóc ngườiquá béo có gì tốt chứ hả? Chẳng qua chỉ quỳ một lát thôi, hai chân đãkhông chịu nổi rồi, ngươi đấy, muốn học người ta làm tráng sĩ, làm mộttên cứng đầu, thì nên kiếm cái thân thể cứng cáp một chút, nhìn bộ dángngươi mà xem, chậc chậc –” Sở Cuồng vừa xoa bóp vừa nói: “Nếu ngươi gặpphải chuyện gì, hộ vệ ngươi đi bảo vệ ngươi, dù có dang cả hai tay cũngkhông thể che hết cho ngươi được, đến lúc đó nếu có tên bắn lén vút vútvút từ bốn phương tám hướng đến, thế nào cũng sẽ đâm chết ngươi choxem.
106 Tháng tám Trung thu. Hoàng cung trên dưới vui mừng. Các loại hoa cúc khiến cho hoàng cung tonhư vậy lại hoàn toàn đổi mới, cúc vàng ở tiền điện, vàng xanh rực rỡ,làm cho hoàng cung tràn ngập hơi thở núi sông.
107 Thải Thải đến nơi các vương tử đang tụtập, cười nói với Như Ý: “Dẫn bọn trẻ đến yến tiệc ăn cua, nhớ kỹ, cuatính hàn, đừng cho ăn quá nhiều, còn điểm tâm trên trên bàn bên kia thìăn nhiều một chút cũng không sao.
108 Thải Thải bắt đầu thấy sợ, sau đó, nàng lại cảm giác đươc câu nói ấy có huyền cơ, mà người được ám chỉ đến, chính là Giai Mậu……“Như Nguyệt, mau đưa bà ấy trở lại!”Lệnh vừa được ra, Như Nguyệt đã phi thân, cầm cây nến trong tay đuổi theo bà lão kia.
109 Như Nguyệt, Như Ý, Như Tâm. Rốt cục có thể quang minh chính đại xuấtcung cùng Nương nương mà không cần phải giống như con chó nhỏ, chui lỗcùng với chủ tử, còn lại phải có hai con ở nhà giữ cửa, thật ra, Hoàngthượng thật khoan dung với Nương nương, không, phải nói là càng ngàycàng khoan dung…… Như Tâm hình như phát giác được điều gì đó, khóe môinhếch lên thành một nụ cười thấu hiểu, nhìn Hoàng hậu, thấy nàng nằmtrong xe ngựa ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, khuôn mặt vẫn còn có nét trẻ con tồn tại.
110 Thải Thải đứng lên, phúc thân nói : “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng. ”“Ngươi nên thỉnh an trẫm, nhưng mà, không phải ở trên giường, mà là sau khi trở lại thì nên đi qua gặp trẫm mới phải.
111 Khiết Đan vương tử nhướn mày cười một tiếng, “Tự nhiên!” Nói xong, khẽ gật đầu, đi lên đầu đoàn xe chỉ đạo. “Tam vương tử, lần này đại thắng trở về, Đại vương thấy được, nhất định sẽ lau mắt mà nhìn Tam vương tử.
112 Bọn phu xe không thể hiểu, xe ngựa đangêm đẹp tại sao phải lấy sắt lá luồn dưới đáy, trang bị giống như tườngđồng vách sắt vậy, sau đó lại nghĩ dù sao cũng là Hoàng thượng đi tuần,trên đường đi có nhiều khả năng gặp gỡ gian tặc ám hại.
113 Hôm nay Thục Ngọc cung có khách đến, đólà đại tẩu nhà huynh trưởng làm quan ở kinh thành, mỗi tháng đến đúnghạn lại có người nhà vào vấn an Thục phi, vừa mới nghe tin Thục phi muốn theo thánh giá nam tuần, người trong nhà từ trên xuống dưới ai cũng cảm giác vô cùng hãnh diện, hơn nữa trước đó vài ngày, các trưởng lão trong nhà cũng đã tụ tập một chỗ để hội ý trong một ngày một đêm, cuối cùngquyết định để mở rộng thế lực của gia tộc, xin Thục phi nghĩ cách ởtrước mặt Hoàng hậu, tiến cử tiểu muội của nàng ở nhà vào cung vi phi,như vậy, trong cung có hai nữ nhân của gia tộc, dù cho chỉ được có thế,cũng có thể bảo toàn sự phú quý của một nhà già trẻ.
114 Thải Thải nhận lấy, cười một tiếng, không hề nghĩ ngợi nhiều, cầm nước ô mai thưởng thức, thực đã khát, “Sao lúcnày lại còn ô mai, ta biết rồi, nhất định là Thục nhi để dành, ngâm đếnbây giờ mới lấy ra, thì ra Thục phi lại hao tổn tâm tư như vậy.
115 “Hoàng thượng đã dẫn theo thị vệ đi sănthú rồi, chúng ta cũng nên vòng vòng bên ngoài chút, xem có con thỏ hayhươu núi gì không đi. ”“Nương nương, trời sắp tối rồi, nếu người đi ra ngoài, ngộ ngỡ gặp nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?“Còn có Nguyệt Nhi ở đây mà!” Như Nguyệtghét nhất chuyện các tỷ tỷ nói cái gì mà Nương nương sẽ gặp nguy hiểm,nếu nương nương gặp nguy, thì chẳng phải còn có nàng bảo vệ nương nươngđây sao, nàng thật không phục!“Như Nguyệt muội muốn ăn đòn phải không!” Như Ý hiếm khi lại ăn nói thô lỗ như vậy.
116 Buổi chiều ngày thứ hai mọi người lênđường, mặc dù Sở Cuồng cưỡi ngựa đi bên cạnh xe Thải Thải, xem nàng cóvấn đề gì không, chỉ là con gà độc miệng này lại trở nên ít lời, vì vậyhắn vẫn chưa thể yên lòng được.
117 Thải Thải cũng phát hiện dị thường củabản thân, nhưng nếu thái y đã tìm khắp cũng không ra nguyên nhân, màmuốn nàng tự mình tìm thì khó càng thêm khó, vì vậy Thải Thải cũng xemnhư mình không có chuyện gì khác thường, bởi cần gì phải vì một chútkhông thoải mái khiến cho tâm tình không tốt, lại nói, coi như chuyện có vô cùng nghiêm trọng, cùng lắm thì chết, dù sao con người sớm muộn gìcũng phải chết.
118 Hiểu rõ SởCuồng tính toán đâu chỉ có một hai người, nàng không biết, hiện tại cảthành Tô Châu đến tột cùng có bao nhiêu thị tộc người ta hy vọng có thểlợi dụng chuyến nam tuần lần này của Sở Cuồng, để mang con gái nhét vàongực hắn, tổng quản đại nhân hành cung đã ba lần bốn lượt đề cập đến vấn đề này, rằng các nữ tử này có bao nhiêu là xuất sắc, văn chương có baonhiêu là tung hoành.
119 Dạo này, thật đúng là có lắm người muốnlàm Hoàng hậu nha, Thải Thải nhìn vị ‘Hoàng hậu nương nương’ mới ra nồi ở trước mặt, thấy cái eo kia giống như rắn nước, mà bộ ngực kia của mụ,không biết sao lại hếch lên như vậy, cao đến nỗi sắp chỉa vào cằm đếnnơi, bước một bước đã bị đung đưa, trông rất sinh động.
120 Nữ tử vô tội mở miệng, vì vậy Thải Thảitừ một công tử đi cùng với Sở Cuồng lại trở thành tùy tùng, tùy tùng thì sẽ phải đi theo sau. Do đó, nàng cho ngựa đi chậm một chút, song songvới Quan Bộ Phi, nhìn từ góc độ này, hình ảnh thân thể to lớn của SởCuồng che giấu tiểu nữ tử bé nhỏ yêu kiều trong lòng, tạo nên sự tuyệtphối không thể diễn tả bằng lời, sau màn anh hùng cứu mỹ nhân, há chẳngphải là màn trai tài gái sắc hay sao? Thải Thải sâu kín thở dài, mặc dùQuan Bộ Phi không ngẫm nghĩ tại sao tâm tình nương nương không vui vẻ,nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Nương nương, người thấy phong cảnh sông TầnHoài đẹp chứ?” Thật ra hắn cũng không biết nói gì, bởi vì muốn nươngnương giải buồn, bèn vu vơ nói.