121 Vị tiểu thư họ Tô này tuyệt đối là mộtngười khó hầu hạ vô cùng, chỉ riêng chuyện tắm rửa thay y phục cũng đãgiằng co hơn nửa ngày, bởi do bề ngang thân thể Thải Thải hơi mập, xiêm y của nàng nàng ta lại mặc không vừa, mặc dù ba tỷ muội Như gia là hạnhân, nhưng thế nào cũng đều là tiểu thư xuất thân nhà tướng soái, từnhỏ sống trong cung, cũng coi như được bồi dưỡng như nửa công chúa, chonên vô luận là xiêm y, trang sức, đều là hàng thượng hạng, thế mà nàngtiểu thư họ Tô kia cái gì cũng không hiểu, chỉ nhìn một cái, chỉ vừanghe tỷ muội Như gia muốn nàng mặc vào, liền đã bắt đầu trở mặt.
122 Truyền thuyết Hoàng đế là dạng thấy mộtngười thì yêu một người, bụng đói ăn quàng, đối mặt với mỹ nhân thìkhông còn chút lý trí, tuy rằng vị cô nương tên Tô Bái Hiền này cũngđược xem như là mỹ nhân, nhưng nàng thật sự tin tưởng truyền thuyết này, mặc dù suy nghĩ này của nàng, cũng không có hy vọng lớn lắm.
123 “Chuyện này, em đã đi hỏi tiểu Đức, hắn lại ngậm miệng không đề cập đến!”“Tiểu Đức lén nói cho em biết, Hoàng thượng bị chọc giận, liền đuổi nàng ta đi, cho nên —”Thải Thải cũng không hỏi nhiều nữa, nếunhư vậy, Tô cô nương cũng có thể về nhà.
124 Do mải mê tính phép toán, lại không chú ý đến bọn đang nói chuyện gì, lúc nàng lấy lại tinh thần, thật đúng là có chút mê mang. Cứ thế nàng kinh ngạc mà nhìn Sở Cuồng.
125 Nếu không phải là đang đối mặt với mộtđám bần dân, Sở Cuồng và Quan Bộ Phi đã sớm đại khai sát giới, Quan BộPhi quay đầu nhìn vực sâu phía dưới vách đá, chỉ cần một tiếng ra lệnhcủa Sở Cuồng, hắn sẽ liều chết bảo vệ hoàng thượng xông ra, nhưng tay Sở Cuồng thủy chung vẫn nắm trường kiếm rũ xuống phía dưới, dường như đang ở thế do dự.
126 Ba ngày trước, khi Sở Cuồng đến trấnGiang Âm, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một đám diêm dân đang khiêng sọtmuối bỏ lên khoang thuyền. Trên khoang thuyền cũng không có ký hiệu củaquan phủ, hơn nữa mấy người này bộ dạng lại thậm thà thậm thụt, vì vậylập tức Sở Cuồng kết luận, những người này đang mua bán muối lậu.
127 Mặc dù Sở Cuồng năm lần bảy lượt bảo nàng mau chạy về thành Tô Châu điều binh, nhưng Thải Thải nhất định phảinhìn thấy bọn họ, biết Sở Cuồng cùng Quan Bộ Phi tạm thời bình an vô sựmới có thể rời đi.
128 “Á!” Thải Thải bật tỉnh dậy. Lúc này bỗng nhiên có một giọng nói tộinghiệp vang lên: “Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội!” Là giọngcủa một phụ nhân, Thải Thải nghiêng đầu nhìn, phát hiện, thì ra là mộtvị phu nhân ăn mặc hoa lệ: “Thần là thê tử của đại nhân, thần xin thaylão gia bồi tội với nương nương.
129 Không sai, dựa theo thực lực mà nói, chodù binh lực đối phương gấp mấy lần mình, nhưng bọn họ cũng chỉ là mộtđám người ô hợp, trong đó lại lẫn không ít người già nua yếu ớt, nếu dẫn mấy trăm lính xông ra, chắc chắn không thua, nhưng với tình trạng này,chỉ sợ thương vong là điều không thể không tránh khỏi.
130 Thiếu gia Diêm bang kia có chút sợ hãi, hắn lui về phía sau. “Đừng nghe nàng ta, nàng ta lừa gạt mọi người đấy!” Hắn nói. “Phi phi phi! Bản cung lại muốn phi ngươi nữa rồi đấy! Ngươi mới là kẻ lừa gạt người khác thì có! Hôm nay bảncung đến đây truyền tin, cũng là đến để làm con tin, bản cung sẽ ở lạitrong thôn cho đến khi nào mọi người lấy được ý chỉ chính thức của hoàng thượng, bản cung mới có thể rời đi, bằng không, các ngươi có thể đembản cung róc xương lóc thịt, khiến cho bản cung cả đời khỏi mở miệngcũng được.
131 Ở nơi hoang vu dân dã ý thu nồng đậm này, Sở Cuồng nói, hoàng hậu, trẫm dẫn ngươi đi ngắm mặt trời mọc. Thải Thải phải bò dậy vào lúc canh năm, bộ dạng như con bò, đi theo hoàng thượng tráng kiện leo núi ngắm mặt trời mọc.
132 “Hoàng thượng, mấy tên mao tặc này ngươicó đối phó được không?” Thải Thải ở phía sau, đôi tay níu lấy đai lưngSở Cuồng hỏi. Nàng nhìn bốn nam nhân cao lớn phía trước, lần đàm phánkia chưa hề nhìn thấy họ, vì vậy trong lúc nguy nan còn không quên lắmmồm hỏi: “Các ngươi có quan hệ gì với Diêm bang?!”“Ta là tam công tử Diêm bang, mấy tên này chính là thuộc hạ của ta, cẩu hoàng đế, cẩu hoàng hậu, hai người cácngươi tốt nhất là nên nhớ rõ mặt mũi của chúng ta.
133 «Hoàng thượng — đây là lần thứ mấy thần thiếp cứu hoàng thượng rồi nhỉ?»Trong khe núi, có một thân thể mập mạp đang cõng một nam tử thon gầy tuấn mỹ, từ từ di chuyển.
134 Hoàng hậu:Đây là phong thư duy nhất mà trẫm từng viết không đề cập đến âm mưu, chính trị, sinh tử, uy hiếp, lợi dụ (dụ dỗ)… một phong thư nhà. Cho nên trẫm hy vọng sau khi hoàng hậunhìn thấy phong thư được bồ câu đưa thư mang đến này, trẫm cảnh cáongươi, phải nghiêm túc mà đọc nó! (Không được cười! Thu hồi cợt nhã củangươi đi —)Về mục đích của việc viết phong thư này, thật ra thì rất đơn giản.
135 Vân Nam nam quận bốn phía là núi, trongthung lũng ẩn giấu cả một Bách Hoa cốc, mặc dù Bách Hoa cốc này khôngtính là quá lớn, nhưng Vân Nam vương lại cố ý sai người kiến tạo nên một trúc lâu, có thể dung được bốn năm người cư trú ở chỗ này.
136 Thiếu chút nữa lại quên chuyện quan trọng nhất, Quan Bộ Phi là muốn đến để thông báo cho nàng biết. Hoàng thượng —Đã đến —“Ừ. ” Nàng hoàn toàn không có vui mừng,khuôn mặt vốn đang sáng rỡ đột nhiên ảm đạm lại.
137 Sở Cuồng nhìn nàng, lại phát hiện, thì ra mập cũng có cái tốt cũng mập, ít nhất nó cho người ta cảm giác rất an toàn. “Nha đầu béo, tạm thời ngươi bớt nói nhảm lại.
138 Tắm rửa thay quần áo xong, tên long **kia lại chạy đến chỗ bánh bao: “Thử ngửi giúp trẫm, trên người còn cómùi thịt hay không?” Lại bị bánh bao ném cho một cái ánh mắt vạn phầnkhinh bỉ.
139 Còn có một người chưa từng nói lời từ biệt. Thải Thải chuẩn bị một bao thuốc lá to,khi xe đi ngang qua Nam Sơn liền gọi dừng lại, Sở Cuồng nghi ngờ nhìn về phía trên núi, chỉ thấy có một tòa trúc lâu màu đen đang đứng thẳngtrên đỉnh núi, bên ngoài trúc lâu có rất nhiều thứ kỳ lạ, trông rất thần bí quỷ dị, vì vậy hừ lạnh hỏi: “Ở trên đó là người nào?”Thải Thải đã bước xuống xe, ôm bao lá cây thuốc lá, vừa đi về phía chân núi vừa nói: “Đó là cha nuôi thần thiếpquen ở Miêu Cương.
140 Đột nhiên xung quanh an tĩnh lại, bởi vì có một người từ bên ngoài bước vào. Người kia vừa bước vào, đã dừng đôi mắt ở trên người nàng, xem xét từ đầu cho đến chân.