201 Thà rằng nàng nói ra rõ ràng, miễn cho hắn lại truy hỏi. Bởi vì nàng không thể không thừa nhận,nàng thích hắn, do vậy, nàng mới lo lắng rằng mình căn bản không thểtiếp tục ứng phó mọi chuyện trong hoàng cung.
202 Hắn còn muốn dốc sức cởi chiếc nút, cho nên nhẹ nhàng nâng cằm nàng, cười mỉa. “Hoàng hậu nấu cháo, là dùng cả trái timmà nấu, ốc khô cắt nhỏ thành sợi, vô cùng vừa miệng.
203 3 “Bánh bao – bánh bao – nàng đang ởđâu?!” Nửa đêm canh ba lại nghe thấy Sở Cuồng hắng giọng gọi ở ngoàisân, không để ý đến bộ dáng, không để ý đến thể diện, ngay cả thân phậncũng không để ý, cái gì cũng không để ý, sau đó hắn giơ chiếc lồng đènđi trên mặt đất vừa mới phủ một lớp tuyết, soi soi chỗ này, soi soi chỗkia –Ngay cả nhà xí, chuồng lợn, phòng chứacủi của vương phủ U Châu cũng tìm.
204 “Khụ khụ –”“Hoàng thượng, tấu chương từ kinh thành đến ạ. ”“Ừ……” Hắn gật đầu một cái, ý bảo ngườiđến để đó rồi lui xuống đi, sau đó mở đôi mắt đỏ hoe ra.
205 Có câu nói ‘Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử’ (Tức là con người không chỉ yêu cha mẹ con cái của mình mà còn biết yêu cha mẹ con cái của người khác, yêu tất cả mọi người trong xã hội – Câu nói này có xuất hiện trong phim Hoàn châu cách cách do Tiểu Yến Tử nói đấy ^^), Thải Thải nghĩ mặc dù một đôi huynh muội Thẩm gia vì lợi quên nghĩa, có bị phạt cũng đáng, nhưng Thẩm đại này thoạt nhìn là một chính nhân quân tử, hơn nữa nghe Sở Cuồng nói, Thẩm Vân Hiên xuất chúng, là nhân tài có tài cứu đời khó gặp, vậy, cho người này một cơ hội, cũng xem như giúpSở Cuồng, nàng cũng hy vọng nam nhân mình thích làm nên nghiệp lớn, bêncạnh tụ tập vô số người tài hoa, vì vậy liền đem mối hận này ném ra sauđầu.
206 Ánh mắt đen như mực của nàng vô hồn, một gốc cây còn có thể lớn lên ra hoa kết quả, mà nàng, bây giờ còn không bằng một gốc cây. Như Ý nói, “Nương nương, ăn chút gì đi ạ.
207 Muốn tìm cao nhân, cần gì bỏ gần cầu xatrở lại kinh thành? Cao lão đầu vỗ ngực một cái: “Sư phụ lão tử, chínhlà cao nhân. ” Thải Thải nghiêng đầu một cái, đưa chiếc cổ chim ngoáinhìn, sặc, không ngờ, sư phụ của lão đầu này vẫn còn sống? Nàng líu ríukêu một hồi, Cao lão đầu lấy tay bắn vào cái ót sắc vàng nhạt của nàng,kết quả lực quá lớn, khiến nàng lảo đảo, may mà Sở Cuồng lanh tay lẹ mắt hứng lấy được, hắn đen mặt cảnh cáo họ Cao kia: “Lão đầu, nếu ông giếtchết nàng ấy, ta sẽ chặt ông thành trăm mảnh đấy.
208 Thật sự là người mang dị năng sao? Hắnvừa mới bước vào, đối phương đã nhận ra thân phận lai lịch của hắn? Caolão đầu tung người một cái nhảy lên bờ, những người khác từ từ đi lên,Sở Cuồng bế ngang người Thải Thải, cất giọng nói: “Tại hạ may mắn sinhra ở nhà đế vương mà thôi, ở trước mặt cao nhân, không dám nói xằng gìcả.
209 Nhìn con chim này rất thú vị, cao nhânđưa tay ra, ý muốn chim nhảy vào lòng bàn tay y, ai ngờ Thải Thải vẫnbất động, hướng về hắn kêu một cách khó nghe.
210 Hoàng thượng trở về, tính tình lại đạibiến, không quan tâm chính vụ, không để ý quốc sự, ngay cả việc thămthái hậu cũng lười, cả ngày nấp trong thư phòng chăm chim.
211 Như gia tam thông nảy sinh cảnh giác, một người tới trước mời Mai phi đi vào, Mai phi mỉm cười nói: “Bản cung dẫn theo một vị thái y, dạy cho bản cung thủ pháp xoa bóp, kể từ hôm nay, mỗi ngày bản cung sẽ xoa bóp cho hoàng hậu.
212 Bên ngoài vẫn còn lạnh lẽo, Sở Cuồngkhoác áo choàng, mang theo mũ lông chồn, trên đỉnh mũ có một chỗ hõmxuống, hắn liền đặt nàng vào trong, cho nên dù ra ngoài có lạnh cũngkhông sợ bị đông cứng, dù sao bây giờ nàng là chim, sinh mạng yếu ớt,trời đông giá rét như vậy, một cơn cảm mạo, cũng đủ để chim bỏ mạng, cho nên Sở Cuồng cực kỳ cẩn thận với nàng.
213 Chuyện Sở Cuồng bị một con chim mê hoặctruyền ra ồn ào huyên áo, trừ bỏ những người hiểu chuyện, còn lại mọingười đều căn bản không thể lý giải tại sao hoàng thượng lại bị mê muộimất hết ý chí như vậy.
214 Còn bảy ngày nữa là đến đêm trăng tròn,Sở Cuồng bị thái hậu mắng to một trận, sau đó buồn bực mà rời khỏi tẩmcung của bà, mẫu hậu là một người hiểu chuyện, vì vậy việc này không thể trách bà, nhưng khổ nỗi hắn lại không thể nói những loại chuyện khôngtưởng này cho mẫu hậu biết được, cho dù bà có tin, thì bà có thể đồng ýcho hắn vì cứu hoàng hậu, mà dùng ngôi vị hoàng đế để đánh đổi sao? Hắncó thể tưởng tượng được, đến lúc đó thái hậu sẽ sai sát thủ một tát đậpchết Bánh Bao, việc hôm nay xác thực hắn rất kích động, nhưng, nếu nhưnàng bị người bắt, với cái dạng đó chỉ cần bị người ta bóp nhẹ một cái,thì ngay cả óc lẫn ruột đều bị văng ra ngoài luôn rồi.
215 Như Ý – Như Ý – Như Ý –Tiếng gọi ở bên tai, Như Ý chậm rãi mở mắt, mê man nhìn đám người vây quanh mình. “Như Ý –”“Chim–” Như Ý khàn khàn cổ họng, chỉ vàohư ảnh trong không khí, lúc này nàng mới từ từ nhìn rõ, người bên cạnhlà Như Tâm, Như Nguyệt, Khảm Mai, tiểu Đức Tử, hoàng thượng không hiểugì cả đứng nhìn mình.
216 Có lẽ nàng đã đến tháp lâu đó, định trốnchạy từ lối sau, nhưng mà nhất định nàng không ngờ được, lối đi kia đãbị hắn bít lại rồi. Sở Cuồng mang theo mấy người đến tháp lâu, đi vàođóng kỹ cửa, đầu tiên hắn vòng một vòng trên lầu, không bỏ qua cả mộtkhe hở trong tháp, nhưng cũng không thấy bóng dáng Thải Thải đâu cả.
217 Hắn cúi đầu hạ một nụ hôn xuống tránnàng, “Trẫm cho nàng biết, trẫm sẽ không bỏ qua đâu, cho nên nếu nàngvẫn cho rằng nàng cứ như vậy là có thể khảo nghiệm trẫm, thì nàng sailầm rồi!” Hắn nhéo cái mũi nàng, “Đồ cà chớn, trẫm nói cho nàng nghe, ba năm trôi qua rất nhiều thứ đã thay đổi, nếu nàng không tỉnh lại, thìngười xui xẻo chính là nàng, chịu khổ cũng chính là nàng, đừng tưởngrằng nàng ngủ ba năm, chuyện tình trong cung sẽ biến mất!” Nói xong, hắn áp lên mặt nàng, thủ thỉ bên tai, “Ngốc nghếch, cái đồ ngốc nghếchnày!”Đêm nay trăng tròn, Sở Cuồng nhìn trăngsáng, “Tiểu ngốc nghếch, đêm trăng tròn ba năm trước, nàng không đượcngắm, bao nhiêu lần trăng tròn nàng cũng không thấy được, lần này, không bằng nàng mở mắt ra, cùng trẫm ngắm chút được không?”Nói xong, dùng ngón tay lật mí mắt của nàng, cẩn thận quan sát, chợt, đôi mắt hắn dính chặt vào mắt nàng.
218 Trong vườn hoa, bốn vị quý phi theo thứ tự là Mai phi, Lan phi, Hòa phi, cùng Cảnh phi. Vị quý phi Hòa phi này, vẫn hữu danh vôthực như cũ, Sở Cuồng là vì muốn để lại chút mặt mũi cho Hung Nô màthôi.
219 Thải Thải không hiểu nổi tại sao mình lại phát phì, sau đó mới nhớ đến năm đó cha nuôi nói, ba năm. Chẳng lẽ, ba năm nay, bản thân mình lạisống hoài sống phí như vậy sao? Nàng không hiểu, “Cao nhân kia nói, tacó hài nhi sao? Nếu như hài nhi của ta lớn lên, cũng đã ba tuổi rồi ha?” Thải Thải nói những lời này, Sở Cuồng lại cười, cố ý gật đầu nói: “Đúng vậy, không sai, hài nhi của chúng ta đã ba tuổi rồi, người đâu, dẫnhoàng tử đến gặp mẹ nó!”“……” Như Ý sửng sốt, chợt hiểu ra, cười nói, “Như Tâm, đi dẫn Hân Nhi đến đây.
220 “Nàng vừa mới tỉnh lại, canh năm chúng ta đã phải ở đây vây quanh nàng ta rồi. ” Thần phi ngủ không đủ giấc nêncòn chưa tỉnh táo, nàng dứt khoát dựa vào cột cung điện, “Ngủ……” Như phi hiện tại đã nhìn thấu tất cả, nên trở thành tỷ muội tốt với Thần phi,nàng đi qua, kéo lấy cánh tay nàng ta: “Muội không thấy phong thủy lạibắt đầu chuyển động sao? Đừng ngủ nữa, có trò hay xem rồi.