261 Võ lâm nhân sĩ vây xem nghe thấy liềnkinh ngạc, thì ra lão đầu này chính là đại thánh Trù thần lão tiên sinhtiếng tăm lừng lẫy, mà vị giống hồ lô kia, chính là người thừa kế củaTrù thần phái, tiểu chưởng môn Trù thần sao?!“Thất kính thất kính!” Mấy người bị đánh ngã chắp tay thi lễ với hai người.
262 Ý nghĩa tồn tại chân chính của Đại hội võ lâm trên giang hồ là ở mỗi một lần tẩy bài. Tân nhậm võ lâm minh chủgiống như hoàng đế mới lên ngôi. Trong giang hồ có một quy tắc, thật rađơn giản hóa chính là bốn chữ ‘ỷ lớn hiếp nhỏ’, ‘ỷ mạnh hiếp yếu’, cáigọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo có nghĩa là kẻ trộm tồntại là vì trừ gian giúp chính, nếu không phải là để người được nổi danh, thì cũng là do cao nhân nghĩ ra để nâng cao tư thái bản thân mình.
263 Lòng của nữ nhân, như kim đáy bể. Bánh Bao thấy hắn không trả lời nên không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng cũng không nhìn ra có dấu hiệu tức giậnhay đau đớn buồn bã gì cả, Bánh Bao chỉ không nói chuyện với hắn, cầmquyển tiểu thuyết mới mua trên đường mà đọc, buổi chiều lại dẫn mấy nhađầu đến chùa chiền ngắm cảnh, cũng không nói với hắn, chơi bời vui vẻ.
264 Một tràng âm thanh đồng loạt vỗ tay, Thải Thải lo lắng quay đầu lại, lại nhìn thấy nhóm Ám vệ của Sở Cuồng, cừthật, quả nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, dưới ánh mắt ra hiệucủa Sở Cuồng, đồng loạt vỗ tay rõ to.
265 Thật ra thì không biết có phải là vì đang có thai không mà tính khí Bánh Bao đặt biệt nóng, nàng tức giận núp sau lưng Sở Cuồng tiếp lời: “Một đám người các ngươi, đều là nhân vật lớntrong chốn giang hồ, nhưng gặp phải nguy hiểm liền đùn đẩy cho ngườikhác, mình thì chuồn xem náo nhiệt, ghê tởm nhất chính là những kẻ kháccòn làm bộ như mình là Gia Cát Lượng nói lời công bằng, các ngươi nếuđánh không lại thiếu chủ Thương Khung cung, tại sao lại đẩy người khácxuống nước chứ.
266 “Thiếu chủ, hai người trẻ tuổi này một là đệ tử của chưởng môn Trù thần, một là giáo chủ Quỳnh Hoa phái. ”“Cái tên đầu bếp kia hình như cũng khôngcó khả năng gì cao lắm, có lẽ cũng chỉ là tham gia náo nhiệt thôi, nhưng tên giáo chủ Quỳnh Hoa kia xác thực có chút khả năng.
267 Thải Thảinói, thật ra bây giờ Nhiếp Lăng Phong có chút đáng thương, có tài hoanhưng lại trở thành kẻ hai bàn tay trắng, vừa đúng lúc nàng thiếu mộtchưởng quỹ, định nói với Nhiếp Lăng Phong quay về vị trí đó, ai ngờ, SởCuồng lại trưng bản mặt đen thui ra phản đối, sau đó cam kết sẽ tìm choNhiếp Lăng Phong một việc thích hợp hơn để y làm.
268 Thích, có người nào lại không yêu quốcmẫu của mình, nhưng nếu Hung Nô cứ mãi hung ác thô bạo như vậy, thìkhông cách nào trở thành một quốc gia giàu có như Đại Sở vậy.
269 Thải Thải thất thần, không động khôngđậy, Nhất Nhi, Nhị Nhi cười nói: “Chủ nhân của chúng ta nói, cô nương là khách quý của người, bảo chúng ta dẫn cô nương đi tắm rửa thay quần áo, sau đó dẫn đến đại điện dự tiệc.
270 Rõ ràng không phải, vài ba năm trước Thải Thải đã hiểu rõ rằng, tình yêu chân chính, căn bản không cần dùng bấtcứ thứ gì để trao đổi, nàng không muốn Sở Cuồng vì mình mà mạo hiểm.
271 Lòng y tựa như vẫn còn sợ hãi chuyện nămđó, Thải Thải để ý thấy đang lúc nói chuyện, bàn tay y bóp chặt lại, từtrong ánh mắt hắn cơ hồ thấy được sắc máu, loại tâm tình này dễ dàng lây lan, khiến lòng Thải Thải cũng thít lại, Nhiếp Lăng Phong nói tiếp:“Đại vương ngay lập tức bị một đám phản đồ trục xuất khỏi vương đình,công chúa và vương tử tuổi còn nhỏ đều bị đánh chết, thê nữ gia quyếncủa đại thần trung thành với phụ hoàng, cả nhà đều bị xử trảm.
272 Lần này Nhiếp Lăng Phong đã mạo phạm đếnnàng rồi, nàng luôn không phải là một người thù dai, thế nhưng những lời kia của y, những chuyện xưa, những điều kiện trao đổi, thật khiến nàngbị chấn động.
273 “Lần này đối tượng đối phó không phải làchàng, mà là ta. Tên Nhiếp Lăng Phong này so với tưởng tượng của chànglại càng thêm phức tạp, thân phận thật sự của y, lại là Hung Nô vương.
274 Đồng tử Nhiếp Lăng Phong to lên, tựa như y đang khảo nghiệm ranh giới cuối cùng của Bánh Bao vậy, thế nhưng khi ycứng rắn chạm phải sự cứng rắn của Bánh Bao, Nhiếp Lăng Phong mới phátgiác nữ nhân này không phải là đơn giản.
275 “Hoàng thượng, người phải nghỉ ngơi mộtchút, dù người không nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta cũng không thể cứunương nương ra được. ”Nhìn Hoàng thượng càng ngày càng tiều tụy, Như Nguyệt cảm thấy thật đau lòng.
276 Đại Sở. Bên trong tẩm cung Hoàng thượng. Sở Cuồng cứ mãi trằn trọc trở mình. Đã rất nhiều ngày hắn không tài nào đivào giấc ngủ được, chỉ cần hắn hơi nhắm mắt, tâm tư sẽ cảm thấy hỗnloạn.
277 Món ăn Hung Nô cũng giống như người củaHung Nô, âm hiểm mà không chút ngon lành gì cả. Thải Thải ngồi trướcđống vàng bạc châu báu, coi hạt châu bằng vàng như viên đạn, trước mặtlà một cái bình hoa xanh đen.
278 Phải đi gặp Quan Bộ Phi, mặc dù đã biếthắn tên là Diệp Hạ Thái, nhưng Thải Thải cũng không có cách nào coi haicái tên này là một. Trong nháy mắt khi nàng tiến vào Tử Quang đại điện,thì thấy, thái độ của Quan Bộ Phi, hoàn toàn sững lại.
279 Sở Cuồng bị bệnh, hơn nữa bệnh đến không dậy nổi, không thể xuống giường được. Chính vụ, được Sở Cuồng ủy thác cho mấy đại thần tâm phúc xử lý. Sau đó mỗi ngày hắn nằm trong cung tĩnhdưỡng, ngay cả Thái hậu đến thăm, cũng bị mời về.
280 “Nàng thật sự quyết định rời khỏi Đại Sởluôn ư? Thật ra, nếu nàng nguyện ý trở về ta nhất định sẽ giúp nàng. ”Hiện tại tình hình ở Hung Nô tương đối phức tạp và nguy hiểm, Quan BộPhi đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay, cảm thấy Thải Thải vẫn nên ở bên cạnhSở Cuồng là thỏa đáng nhất.