241 “Khi hoàng thượng đi ngang qua trấn Tương Nam thì đúng lúc lũ xuân xảy ra, vì vậy hoàng thượng vị kẹt ở trấn chờlũ rút mới đi, hôm sau lại gặp phải sự cố dân chạy nạn xông lên thuyền,ngài phải trấn an họ bằng thức ăn cùng tiền bạc, hoàng thượng nói khôngđược tổn thương dân chúng, lại không ngờ bạo dân quá kinh khủng, nhânlúc hỗn loạn liền đâm hoàng thượng một đao, đẩy ngài ấy vào trong nước.
242 Gió xuân đêm phất lên khuôn mặt nàng,nhìn bầu trời đầy sao, nàng nghĩ nếu như bây giờ viết một phong thư gửira ngoài thì sẽ thế nào. Vì vậy nàng trở về phòng, nhấc bút lên, viếtmột câu rất ngắn gọn: “Sở Cuồng, thiếp rất nhớ chàng.
243 Năm ngày sau, Sở Cuồng hoàn toàn không có tin tức, cho nên Thải Thải quyết định đem chuyện hoàng thượng băng hàthông báo cho toàn thiên hạ. Trong Tử Quang đại điện, đầy người chennhau đứng, thật ra ai cũng đã ngầm biết, cũng đã tin tưởng rằng hoàngthượng đã băng hà, chỉ là chờ hoàng hậu công bố cho toàn thiên hạ, rồithực hiện bước tiếp theo mà thôi.
244 “Bản cung chỉ mới hỏi một vấn đề rất đơngiản thôi, các quận vương đã không trả lời được, ba ngày này, cực kỳ dễnhớ, nhất là sinh nhật thái hậu và hoàng thượng, hằng năm đều tổ chứctiệc mừng, những quận vương này cũng không phải trẻ con ba tuổi, nhưngngay cả đứa bé ba tuổi cũng có thể nhớ rõ những chuyện không nhớ được,chẳng lẽ trí óc của các quận vương lại không bằng sao?” Nói xong, lạicảm thấy mình nói chuyện có chút thẳng thắn, việc chê bai con nhà ngườita khờ khạo xác thực cũng có chút vô đạo đức, bèn đằng hắng một cái:“Cái đó, ý tứ của bản cung mọi người rõ chưa, nói đúng hơn là, mấy quậnvương này không đủ tư chất.
245 Thừa dịp nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Thải Thải đã nhanh tay cho một cái tát nổ đom đóm mắt……“Mai quý phi! Ngươi còn chưa biết sao,bản cung đã phái người truyền chỉ đến Tô Châu, sao trảm cả nhà Tô gia,chẳng lẽ người vẫn cho rằng vì Tô gia mà các vương gia có thể cho mìnhchỗ dựa sao?!”— A…… Sao trảm……Hòa đại tướng quân cười lạnh, nói: “Chỉcần một câu của bổn tướng quân, đốc phủ (doanh trại quân lính) kia sẽbất kể ngươi là gì của Tô gia! Hơn nữa, Tô gia tội ác tày trời, khôngtru di thì không thể hạ được cơn phẫn nộ ủa dân chúng!”Mai quý phi bình tĩnh lại, hạ tầm mắt xuống, nhìn bóng mình.
246 Lan quý phi lạnh lùng nói: “Hết cách rồi, ngươi hãy cam chịu số phận đi, ngày mai, hãy ngoan ngoãn ở trong tẩmcung làm bạn với cha ta, biết chưa, nếu như ngươi mang thai, chúng tatuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi, ngôi vị thái hậu ngươi ngồi, vinhhoa phú quý ngươi hưởng thụ, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi, ít nhấtvì ngươi cũng đã cống hiến cho gia tộc chúng ta.
247 Chương 247@Copyright of |) b; ?4 Y' R J8 M/ Y+ K. j$ y- @3 d' C8 m& B- c& X2 L8 k! W4 Y(Do not Copy, pls!!) Ngày đó, Sở Cuồng sau khi xuất cung rakinh thành liền phân phó một nội thị vệ đổi y phục cho mình, sau đó nhưcũ dẫn đoàn người đi tiếp.
248 “Nương nương, Mai phi Lan phi vì khôngthỏa mãn hư tâm của mình, vì lòng tham không đáy của mình, cả ngày đềuphí tâm sức vạch kế hoạch hãm hại người khác, giấy không gói được lửa,số mạng rất công bằng, Như Nguyệt cho rằng họ chết còn chưa hết tội nữalà.
249 Thật ra, chính nàng cũng không rõ đượcquan hệ của bọn họ là bằng cách nào để tiến từng bước đến tình trạnghiện như bây giờ. Giống như ấn tượng về lần đầu tiên nhìn thấy Sở Cuồng, dường như đã bất tri bất giác biến mất.
250 Mấy năm không gặp, Sở Vinh hoàn toàn chín chắn, nhưng dáng vẻ đùa cợt ** đó vẫn không thay đổi, “Thuốc này rấthiệu nghiệm, hoàng hậu nhớ phải uống, phải nhớ đó nha!” Y lặp đi lặplại.
251 “Chỉ cần đừng giống như ngươi, dù có lấy chó lấy mèo bổn vương cũng lấy!”“Cái gì, ngài dám mắng ta sao!”“Bổn vương mắng ngươi lúc nào hử?”“Ngài chính là mắng ta, ngài nói, lấy chó lấy mèo thì được, chứ không thèm lấy ta, chẳng phải là nói ta ngay cảchó mèo cũng không bằng sao?”“Hừ, ngươi là muốn gả cho bổn vương sao?Bổn vương thấy hoàng thượng cũng không cần đi khắp nơi tìm cọp mẹ rồi,ngươi trở về soi gương thử xem, y hệt con cọp mẹ, lại còn mặc đồ, càihoa, lại là mẫu đơn nữa chứ, xấu muốn chết, xấu hơn cả lợn nữa!”“Á à, cái đồ khốn kiếp này!”“Ngươi cái đồ xấu xí, không tự biết mình ra sao lại còn dám nói lão tử!”Như Nguyệt giận đến mất khôn, một cước đạp bay Sở Vinh, mắc lên đến tận chạc ba cây đại thụ.
252 Lại sử dụng lại quỷ tâm này với nàng, vẻmặt Thải Thải như đưa đám, vẻ mặt Như Nguyệt cũng như đưa đám, cuối cùng Như Ý nói một câu: “Em thấy hoàng thượng sẽ khăng khăng làm theo ý mình cho mà xem.
253 Ánh mắt của hắn rất mê mang, lại mang chút ngây ngô. Đại phu nói vương gia bị mắc chứng rối loạn tâm thần. Cái gọi là rối loạn tâm thần, chính làđối nảy sinh một số sai lệch đối với chính bản thân mình, ví dụ như rõràng là nam, nhưng lại cho mình là nữ.
254 Trái lo phải nghĩ đến mấy ngày, giờ mớicảm thấy hai người đó thật đáng giận, dù đối xử tốt với người kia, ycũng tuyệt không có suy nghĩ gì quá phận, chẳng qua yên lặng thích ởtrong lòng thôi cũng không được sao? Hoàng thượng quyền cao, có thể tùy ý sắp đặt hôn sự cho người khác không nói, không ngờ tới bây giờ thì ngay cả người kia cũng đã thay đổi, thích dùng quyền thế để áp bức người ta.
255 “Đúng vậy, nếu đã bị nàng nhìn ra, đạikhái nàng cũng đoán được, trẫm là hoàng đế, tại sao lại có thể không trà trộn vào một vị trí trong giang hồ này được chứ?” Vị trí đó, rất tốt để quan sát tình huống giang hồ gần đây.
256 Khi Sở Cuồng quay về thì thấy Bánh Baongồi ngẩn người, bộ dáng lại giống như đã bị kẻ ở trên thuyền kia câumất hồn đi vậy. Giọng nói kia, không biết vì sao cứ quẩn quanh bên tainàng.
257 Trong chốn giang hồ không có bao nhiêungười là thiện nam tín nữ, lại càng không có mấy người là trong tay chưa từng giết người nào. Cho nên nếu như có gặp được vị được gọi là đệ nhịmỹ nữ trong giang hồ kia, hơn nữa còn được cho là dịu dàng lương thiện,đây quả thực rất vô căn cứ.
258 Thật ra Sở Cuồng đang suy nghĩ vị Ngọcdiện tri chu này đã hiểu lầm gì đó rồi, đầu tiên, hắn cũng không phải là quá hiếu kỳ bí mật của Thương Khung cung, dù sao chuyện trong hồ thì để người trong giang hồ giải quyết, trừ phi có một ngày hắn phát giác đámngười kia muốn tạo phản, như vậy, dù cho bọn họ có cất giấu bí kíp võcông có thể lên trời xuống đất, cũng không có quan hệ gì lắm nếu hắnmuốn giết một người trong võ lâm, và cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọndùng võ công để giết đối phương, mà chọn chiến thuật khác.
259 Thật ra bọn họ cũng không nhận ra rằng mình đã nói những lời buồn nôn như vậy. Không biết vì cái gì, đêm nay Sở Cuồng lại đặt biệt thích nói những lời như vậy.
260 Thật ra thì trong lòng Bánh Bao cũng cótính toán, nếu như không lén Sở Cuồng đi ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽtìm cách ngăn cả hành động của nàng. Thải Thải phát hiện lòng hiếu kỳcủa mình càng ngày càng bành trướng, thỉnh thoảng cũng hoài nghi có lẽlà do Bảo Bảo cũng là một bé con cực kỳ tò mò nên mới vậy.
Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 100