281 “Ngài tặng bao nhiêu?”“Bây nhiêu. ” Đưa ra năm ngón tay, miệng vểnh lên, cùng người bên cạnh trao đổi một ánh mắt. Người kia yên lặng cuối đầu, ngón tay gõ gõ lên lòng bàn tay: “Số này hơi nhiều à nha.
282 Cùng Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau, tùy tiện lấy cớ đi về phòng. Sở Cuồng đóng cửa lại, phân tích: “Theota được biết, Hung Nô tổng cộng có khoản ba mươi vạn binh, trong đó nămsáu vạn là phụ trách hậu viện, cũng chính là đám binh lính vận chuyểnlương thảo qua thảo nguyên đó, còn dư lại hai lăm vạn, mười vạn là quânlão già kia giấu riêng trong tay áo, còn có mười lăm vạn, bảy vạn là bộhạ mà ông ta từng tự tay bồi dưỡng.
283 Quan Bộ Phi trước sau vẫn như hình vớibóng bên cạnh Thải Thải, điều này khiến Sở Cuồng phát điên lên, thứ nhất bởi vì đang giả trang nên không dám nói thành tiếng, thứ hai đó là, hắn để ý thấy Quan Bộ Phi thỉnh thoảng lại muốn đưa tay nắm lấy tay BánhBao.
284 Cách duy nhất để mọi người tín phục chính là nói chuyện bằng thực lực, cho nên mọi người ai cũng biết, hoàng hậuluôn được xưng là tài nữa, cầm kỳ thư họa hạ trù châm chức[1], không gì không biết, sau khi tiến cung biết hoàng thượng tôn sùng vănhóa Đại Sở, lại càng thêm cố gắng rèn luyện, hơn nữa mặc dù hoàng hậuchịu lạnh nhạt, thủy chung vẫn ở bên cạnh hoàng thượng, chưa từng nóilời ngỗ nghịch ngài.
285 Hơi liếc mắt liền nhìn thấy người nào đóđang bộc lộ sự đồng tình, Sở Cuồng lập tức nhéo lên bàn tay thịt củaThải Thải một cái, ui da, đau quá, nàng tức giận ngoái đầu nhìn lại,thấy bộ mặt tà ác của hắn đang nhắc nhở, bây giờ chuyện nàng cần làmcũng không phải là đồng tình.
286 “Vương gia, ngươi đang muốn làm gì đấy?”“À, cũng không có gì, chẳng qua là, chờ các vị đại nhân đi ra, thì tiễn một vài vị đối nghịch với bản vương, về nhà mà thôi.
287 Trong chiếc chén ngọc trắng đã được đổnước. Nhiếp Lăng Phong xòe bàn tay ra, ý bảo nàng đưa tay cho hắn, taynàng bất tri bất giác run rẩy, không thấy Sở Cuồng đâu cả, vừa trải quamột cơn hôn mê, Nhiếp Lăng Phong lại đột nhiên trở mặt, vì không thểđoán được gì, cho nên có phần sợ hãi.
288 “Ngươi nói mau đi, con gái ta sao rồi? Nếu như không phải nàng ta, như vậy con gái của ta đi đâu rồi?”“Nô tỳ cũng bởi do vậy, cho nên mới bắt đầu đi thăm hỏi tung tích tiểu thư, ai ngờ, lại nghe nói, xác thực mùa đông năm đó lão gia có nhặt được một đứa trẻ về.
289 Đêm đen. Đưa bàn tay lên không thấy được năm ngón. Mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo đã làm ướt đẫm vạt áo trước của Sở Cuồng, cả người hắn giống như đang nằm trên một thanh đao bằng băng.
290 Vào giờ phút này, trong hoàng cung Hung Nô đang cảnh ca múa thái bình, đây là thịnh yến đãi quân, hôm nay Hung Nô cả nước tổ chức động viên, khuếch trương chiêu binh, lần đầu tiên kéo tất cả mọi người về cùng một chiến tuyến, Nhiếp Lăng Phong tay cầm chum vàng, nhìn những con châu chấu nhỏ đáng yêu phía dưới……Y bưng chum rượu lên, đi xuống bậc thang, bước về phía trước mặt đại tướng quân vương đang hào hứng uống, hơi mỉm cười nói: “Trẫm kính đại tướng quân vương một ly, cầu chúc đại tướng quân vương lần này có thể báo thù rửa hận, khải hoàn trở về.
291 Ba ngày sau. Trong huyệt động tối tăm, một người nam nhân nhìn nguồn sáng lớn chừng bằng miệng chén trên đỉnh đầu, ngẩn người. Nhánh cây phía trên nguồn sáng rõ ràng đã bị người bẻ gãy.
292 Ánh mắt hắn nhẹ quét qua mặt mọi người, nhận ra được những người này đã bị giam giữ quá lâu, lại không giống như những con sư tử nóng lòng muốn phá nhà tù.
293 Vừa bước vào đại điện đã nghe thấy tiếng thị nữ khóc, Nhiếp Lăng Phong trầm ổn liếc mắt nhìn, mặt không biến sắc đi tới. Như Tâm Như Nguyệt ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
294 Hiện trường cực kỳ an tĩnh, tất cả mọi người đều thấp giọng, sau đó quan sát người bên cạnh mình để phòng gian tế lẻn vào. Nhưng mà, bên cạnh họ đều là những người quen, cũng không hề có người như hoàng thượng nói…… Như Nguyệt bị treo ngược, bây giờ nhìn thấy tính mạng của mình bị nắm chặt trong tay Nhiếp Lăng Phong, vô cùng tức giận, hằm hừ: “Đồ vô sỉ, dùng một nữ tử làm lợi thế, thì có bản lĩnh gì chứ?” Hiển nhiên Nhiếp Lăng Phong cũng không có phản ứng gì với lời nàng nói.
295 Bánh Bao cảm thấy làm tổ trong vòng tay hắn rất là thoải mái, bèn dựa vào, sau đó ngả đầu vào hõm cổ hắn, dí dỏm cười nói: “Động tác của chàng chậm hơn so với ta nghĩ nhiều, thì ra chàng cũng bình thường thôi.
296 Trong đại điện u tối, một ánh đèn cũng không có, chỉ dựa vào ánh trăng cũng không đủ để chiếu rõ ràng gương mặt y. Y đã nhốt mình trong đại điện tĩnh mịch này một ngày một đêm rồi, không ăn, không uống, không nói, không giận, cũng không cười.
297 Mọi người nhìn bản vẽ, cảm thấy rất khả thi, nếu như hai bên có truy binh, từ khoảng cách xa vẫn có thể bỏ rơi chúng, không cần phải ra khỏi xe ngựa. Nếu có người tới gần, lập tức phóng đinh tán, lúc này nó sẽ trở thành những trường kiếm sắc bén, đâm thủng bụng kẻ đó.
298 “Đúng vậy đó, như ngươi thì ngươi cũng sẽ không, cho nên, ngươi cần phải dạy lại cho ta một chút gì đó mới phải chứ. ”“Nương nương, người là thân thể ngàn vàng, ta chỉ có một tay nghề rèn sắt, có thể dạy được gì cho người chứ?”“Vậy ngươi hãy nói cho ta biết bí mật chế tạo huyền thiết của ngươi đi.
299 “Đêm nay ta sẽ đưa nàng qua cửa ải, có lẽ trên đường sẽ xóc nảy một chút, nhưng so với việc vượt núi băng đèo của đám người Sở Cuồng, thật sự tốt hơn nhiều.
300 Thật là, bị thương nặng như vậy nhưng một tiếng than cũng không thốt ra, đúng là chỉ có mỗi hắn. Bánh Bao nhớ ra, trên đường hắn lôi kéo mình nói chuyện phiếm đông tây, thật ra chính là vì muốn phân tán sự đau đớn trên người mà thôi.