101 Yêu Tinh sợ hãi đến dung nhan biến sắc, phát ra âm thanh ‘ô a’. "Chẳng lẽ câm?" Lưu Phỉ thấy ba người các nàng ta không thể nói chuyện, nhất thời cười ha hả, "Câm càng tốt, bị ức hiếp cũng không thể nói ra! Chơi càng thêm thú vị.
102 "Vì sao không thể so sánh?" An Hoằng Hàn đã ngồi xuống mép giường, nhấc bộ y phục lên, xuất ra đòn sát thủ cuối cùng, "Rốt cuộc ngươi có cần mặc y phục nữa hay không? Nếu không mặc, trẫm liền ném.
103 Nhớ tới buổi dạ yến bị chính mình ném qua một bên, cũng không biết hiện tại tình hình thế nào. Ngón tay An Hoằng Hàn cùng nhau vuốt mái tóc như tơ tằm của tiểu cô nương, nhẹ nhàng nắm một chút.
104 "Những người khác có từng trông thấy?" An Hoằng Hàn cầm tay nhỏ bé Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng vuốt mấy cái, ý bảo nàng đừng nóng lòng. Bên trong hoàng cung thị vệ và thái giám rất nhiều, cho dù Vũ Cơ muốn biến mất khỏi Điện Lưu Vân, nhất định cũng sẽ có người nhìn thấy.
105 Dù sao những thứ Đông Phương Vưu Dục có thể làm, hắn ta cũng đã làm, hắn ta đứng ở bên cạnh, chân chính bắt đầu xem náo nhiệt. "Bọn họ đi về hướng phía đông khu rừng cây nhỏ.
106 Không có đạo lý gì bạn chơi của mình bị ức hiếp, Tịch Tích Chi còn có thể ngồi yên không để ý đến. Huống hồ, tất cả mọi chuyện đều dính dáng đến Tịch Tích Chi, nếu không phải nàng tìm ba Yêu Tinh múa trên sân khấu thì cũng không đến mực làm các nàng trọc tới nhiều phiền toái vậy.
107 Bốn nam tử không ngờ rằng chuyện này sẽ gây náo động lớn như vậy, sau cùng còn kinh động đến cả bệ hạ, khiến bọn họ kinh hoàng sợ hãi, "Cầu xin bệ hạ tha mạng! Chúng thần.
108 Ba Yêu Tinh nhìn thấy một màn này, đều thật tâm cười một tiếng, lắc đầu hướng Tịch Tích Chi, tựa như muốn nói. . . . . . Chúng ta không trách ngươi. Y Nha Y Nha.
109 Trước kia một khi An Hoằng Hàn nói ba chữ này, con chồn nhỏ nào đó sẽ hấp tấp chạy đi theo phía sau hắn, sau đó cùng nhau vào ao tắm rửa. Nhưng hôm nay, con chồn nào đó mới vừa hoá thành hình người, con chồn nhỏ đã tỏ ra khác biệt.
110 An Hoằng Hàn đi vào buổi triều sớm, đương nhiên không thể nào mang theo đứa bé choai choai đi, cho nên Tịch Tích Chi chỉ có thể ở lại trong điện Bàn Long chờ hắn.
111 Không là nam nhân vậy thì là thái giám bất nam bất nữ. Lâm Ân nghe nói thế thì trên mặt thoáng qua chút mất tự nhiên, ngay sau đó thu lại tâm trạng của mình.
112 "Càn quấy!" Triệu Thái phó bỗng vỗ bộp quyển sách trong tay lên bàn, dọa tất cả mọi người bị sợ tới mức tập trung tinh thần. Tịch Tích Chi trời sinh bị thiếu một sợi dây thần kinh trong đầu, ngoài sự uy bức lợi dụ của An Hoằng Hàn với nàng còn có ích, người khác dùng một chiêu này thì chẳng có chút hiệu quả nào.
113 "Vậy à?" An Hoằng Hàn lạnh lùng hỏi lại một tiếng, ly trà trong tay lập tức vỡ vụn, tiếng rắc rắc tràn đầy đại điện, "Trẫm không phát hiện ra nàng có nhiều khuyết điểm như vậy.
114 Hai người chạm mặt nhau, Đông Phương Vưu Dục đã nhìn thấy tiểu nhân nhi từ cách đó không xa. Khóe môi nhếch lên thành nụ cười, hắn phe phẩy quạt trong tay, bước chậm tới phía Tịch Tích Chi.
115 Khu buôn bán rất náo nhiệt, đủ loại tiểu thương thét to trên đường, người ra người vào tửu lâu khách điếm hai bên rất đông. An Hoằng Hàn nắm tay Tịch Tích Chi đi trên đường, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong một phải một trái đi theo.
116 Tuy ba vạn hai không phải con số lớn nhưng cứ ném ra tùy ý như vậy thì vẫn tiếc vô cùng. Lâm Ân cho là tai mình xuất hiện tình trạng nghe lầm, lắp bắp mà nói: "Đặt.
117 Thời gian An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục nếm cũng càng ngày càng dài. Mấy món ăn bưng lên đầu tiên, tất cả mọi người đều qua. Cho tới khi cùng nếm.
118 " Đại tỷ tỷ , muội biết chén canh này dùng nguyên liệu gì rồi. Tỷ viết giúp muội đi. " Nàng vừa ợ vừa kêu người chủ trì tới. Nữ chủ trì vừa định nhấc bút viết thì Đông Phương Vưu Dục bên cạnh bỗng nói :" Khỏi phải viết , muội nói thẳng ra đi.
119 Tin tức sau khi con chồn Phượng Vân mất tích lại trở về lập tức truyền khắp cả hoàng cung. Tất cả mọi người vô cùng tò mò mấy ngày nay con chồn nhỏ chạy đi đâu.
120 "Muội chỉ muốn ra ngoài đi dạo, Hoa phi có rảnh rỗi nói chuyện với muội, không bằng nên ghĩ làm sao để nắm vững trái tim An Hoằng Hàn. " Tịch Tích Chi cố gắng bình ổn sự khó chịu trong lòng, không muốn dây dưa gì với nữ nhân này.