121 An Hoằng Hàn vừa bước vào cửa đã thấy Tịch Tích Chi mang vẻ mặt băn khoăn. Hắn vươn tay xoa trán nàng, "Nghĩ sớm vài ngày không tốt à? Bây giờ sắp tới rồi mới biết thời gian cấp bách.
122 Tay áo xắn tới khuỷu tay, khuôn mặt phúng phính của Tịch Tích Chi dính rất nhiều bột mì. Đôi tay nhỏ bé không nhừng nhào bột, trong lòng thầm nghĩa, trước kia An Hoằng hàn luôn coi khuôn mặt tròn tròn của mình như bột mì mà nhào, còn lần này, nàng lại chân chân thật thật nhào bột mì.
123 Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo không nhiễm bụi trần, một lát nhìn An Hoằng Hàn, lát nữa lại nhìn các đại thần ngồi bên dưới. Tuy nói là sinh nhật An Hoằng Hàn nhưng không có mấy ai dám cất tiếng cười to, hoặc là nói, dù bọn họ cười cũng là ngoài cười trong không cười, vẻ mặt thuần túy là giả vờ.
124 "Quả thật rất có duyên. . . " An Hoằng Hàn nói những lời ý vị sâu xa, ngón tay vuốt vuốt ấn ký giữa trán con chồn, "Phạm đại nhân vì dạ yến này mà hao tâm tốn sức không ít.
125 Hai cung nữ đang cầm khăn lau mái tóc ướt rượt cho An Hoằng Hàn. Hắn giương mắt nhìn về phía hài tử đang nằm trong màn màu vàng kim, tuy giọng điệu lạnh như băng nhưng lại lộ ra vẻ cưng chiều, "Lau khô tóc trước rồi hãy ngủ, nếu không bị cảm lạnh thì trẫm cũng sẽ không tuyên thái y giúp nàng đâu.
126 Tịch Tích Chi thấy cảnh tượng này thì đôi lông mày thanh tú cau chặt lại. Cho tới khi Hoa phi uống hết chén thuốc, mặt nàng ta đỏ như sắp nổ tung, chỉ nhìn đã thấy người ta sợ hãi.
127 Ngày mới vừa lên, từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào điện, không bao lâu sau, cung nữ thái giám trong điện Bàn Long bắt đầu bận rộn. Một đám người hầu hạ An Hoằng Hàn mặc quần áo, một số người thì múc nước vắt khăn lau mặt cho hắn, sau đó còn có một nhóm người liên tục bưng thức ăn lên, rất bận rộn.
128 "Thần có chuyện bẩm tấu. "Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Tịch Tích Chi. Nàng thò cái đầu nhỏ ra từ trong lòng An Hoằng Hàn nhìn ngó, lập tức nhìn thấy Nguyên Húy đứng bước ra cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người khác.
129 "Ta. . . " Tịch Tích Chi ấp úng, từ đầu tới cuối nói không nổi câu kia. Ngay cả nàng cũng không rõ vì sao mình không dám nói cho An Hoằng Hàn. . . Sớm muộn gì mình cũng sẽ rời đi.
130 Giả vờ như không nghe thấy, nàng bước tiếp, định về lại bàn vuông của mình, sau đó đặc biệt ăn nhiều thức ăn. "Tiếp tục. " Hai chữ đơn giản mà nhạt nhẽo lại truyền vào tai nàng.
131 Tịch Tích Chi cũng không định về hành cung ngủ thật. Nàng đi thẳng với các nữ quyến, trong đầu suy nghĩ cách thoát thân. Nhưng không biết vì sao đám nữ nhân Thập tứ công chúa và Ninh phi luôn chuyển mắt sang phía nàng, không cho nàng có chút cơ hội nào.
132 Hai người còn lại bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay lên tát mình: "Ngô Tướng quân nói đúng, suýt chút nữa thì thuộc hạ đã gây ra sai lầm rồi. "Ngô Lăng Dần nhìn bụi gai rậm rạp, cũng không cam lòng.
133 Rất nhiều động vật thấy loài người cõng theo cung tên tới trước mặt cũng đều cảnh giác, cong người lên, làm ra hành động bất cứ lúc nào cũng có thể công kích.
134 Tài bắn cung của Ngô Lăng Dần cực giỏi, dùng bách phát bách trúng để miêu tả cũng không quá đáng. Hễ là dưới tên của hắn thì cực ít có hy vọng còn sống.
135 Lời Ngô Lăng Dần vừa ra khỏi miệng tựa như tự tát mình một cái. Không nhìn chuẩn mục tiêu, làm một võ tướng khôn khéo có tiếng, tuyệt đối sẽ không bắn mũi tên trong tay ra.
136 Bàn bạc? Bàn bạc xem làm thế nào để phá hoại tổ chức lễ đi săn của huynh à?Đây chẳng phải là giúp đỡ kẻ khác hủy đài của mình à?Tịch Tích Chi rất nghi ngờ mà chớp chớp mắt.
137 Có lẽ hắn nghĩ không có khuynh hưởng làm chỗ dựa, cuộc sống trong hoàng cung của mình không tốt mới có thể bất chấp nguy hiểm mà đứng ra cầu xin tha thứ cho huynh trưởng.
138 Điều Đông Phương Vưu Dục chờ chính là câu nói này, lập tức thuận theo ý An Hoằng Hàn mà nói: “Nếu bệ hạ đã nói vậy thì đương nhiên bản điện cũng phải đi cho biết một chút.
139 Móng vuốt ôm chặt cánh tay hắn như thể con gấu quấn lấy cây đại thụ. Tịch Tích Chi là một con chồn nhỏ, cho dù dùng hết sức bám lấy tay hắn cũng không hề ngăn cản hắn làm như vậy được.
140 Có vài quan văn cả đời chưa từng chạm vào cung tên, ngay cả tư thế cơ bản nhất cũng không làm được, cầm cung tên sững sờ tại chỗ. Lưu Phó Thanh vừa nhận được cung tên thì không nhịn được mà hỏi: “Bệ hạ, ý người là gì?”Ông nhìn cung tên qua lại vài lần, thật không hiểu bệ hạ định làm gì.