61 Con chồn nhỏ sợ mất thể diện, lúc ăn trưa, nàng cảm thấy ánh mắt các thái giám cung nữ thỉnh thoảng dừng lại trên người. Có lẽ do mới vừa rồi quá mất mặt nên Tịch Tích Chi nghĩ bọn họ cười nàng.
62 Linh lực dần khôi phục đến cấp bậc trước kia làm tâm trạng Tịch Tích Chi trở nên tốt hơn. Nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều đi ra bên ngoài dạo hai vòng, sau đó vị Đế Vương nào đó bắt mài mực ở trong Ngự Thư Phòng, giữ chức kẻ hầu.
63 Ngoài việc vị trí con chồn nhỏ còn có bọt khí vẫn bốc lên cao thì không còn gì khác thường. An Hoằng Hàn đầu tiên nhíu mày, sau đó quát mắng nói: "Đi ra ngoài cho trẫm, đừng có mỗi lần trẫm vừa nhắm mắt, ngươi liền lén lút chạy đi, cả người bẩn thỉu tất nhiên phải tắm sạch mới được cho phép lên giường.
64 Nhưng thật ra thì Tịch Tích Chi chỉ là ngủ như chết mà thôi, đã đến trình độ sét đánh cũng không tỉnh lại. Mặc cho An Hoằng Hàn nóng lòng như thế nào, Tịch Tích Chi đều không biết.
65 Tuy loài cá này thơm ngon, nhưng cũng chịu không nổi sức ăn của Tịch Tích Chi. Gặm hết một con cá Phượng Kim Lân, Tịch Tích Chi trở về chỗ, miệng ‘chép chép’.
66 Các vị công chúa á khẩu không trả lời được, hay chính là không biết nên trả lời như thế nào. Tịch Tích Chi rất đồng ý những lời này, đầu nhỏ tự động gật đầu.
67 Tranh, tranh, tranh. . . . . . Tiếng đàn du dương chậm rãi vang lên, An Vân Y ngồi trên ghế, bộ y phục màu xanh nhạt đón gió nhấc lên vạt áo. Khuôn mặt mang theo sự ngây ngô và chút quyết tâm không đổi.
68 Bọn họ vừa rời đi không lâu, An Nhược Yên đột nhiên đứng lên, giơ tay liền đánh An Vân Y một bạt tai, "Đứa con mà tiện nhân sinh ra không hổ là tiểu tiện nhân, nói! Ngươi giở trò gì với cây đàn của bổn cung!"An Vân Y uất ức giương mắt nhìn, ánh mắt vô tội như không hiểu ý An Nhược Yên đang nói.
69 Nước Luật Vân? Nhớ tới quốc gia này, Tịch Tích Chi liền giống như nhìn thấy cá Phượng Kim Lân được lột sạch vảy, đang rán trong chảo dầu. Tịch Tích Chi chớp mắt, con ngươi màu xanh lam trong suốt chuyển động mấy vòng.
70 "Khó thể chối từ thịnh tình của bệ hạ, bản điện từ chối thì không tôn trọng rồi. "Xem trang phục ăn mặc của hắn là một người biết thưởng thức. Tịch Tích Chi không nhịn được liếc mắt nhìn lâu mấy lần, nghe nói xem mỹ nam nhiều có thể đề cao khả năng thẩm mỹ đấy.
71 Âm thanh có lực xuyên thấu ra bên ngoài khiến An Hoàng Hàn đang xử lí tấu chương bên ngoài cũng nghe thấy được, nhưng âm thanh An Hoằng Hàn nghe vào trong lỗ tai biến thanh một tiếng nổ mạnh mẽ.
72 Âm thanh An Hoằng Hàn lạnh lùng như thường ngày, "Trẫm từng thấy. . . . . . "Con chồn nhỏ kinh ngạc không khép miệng được, kêu ‘chít chít’ hai tiếng. Tiếng kêu thanh thúy đánh vỡ bầu không khí trầm lặng.
73 "Thần muội. . . . . . Ra mắt hoàng huynh. " Gương mặt mang thương tích khiến An Vân Y không nói chuyện trôi chảy được. Tịch Tích Chi khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt chậm rãi chuyển sang phía An Nhược Yên bên kia.
74 Tiếng kêu ‘ chít chít ’ đột nhiên dọa sợ đến An Nhược Yên khiến nàng ta lui về phía sau ba bước, chỉ vào ‘ đống châu báu ’ hô: "Đây. . . . . . Đây là cái gì, sao lại động đậy.
75 Hai ngày mưa liên tục xối xả như trút nước, cho đến hôm nay, mặt trời mới ngượng ngùng lộ mặt. Mùa hè nóng bức sắp trôi qua, gần đây nhiệt độ không cao không thấp làm cho Tịch Tích Chi tung tăng chạy ra ngoài.
76 Có vẻ như hắn bị con chồn nhỏ chán ghét rồi. . . . . . Hồi tưởng lại ánh mắt con chồn nhỏ nhìn mình, ý nghĩ đó đột nhiên hiện ra. Đông Phương Vưu Dục đứng lên, vỗ vỗ chỉnh sửa lại áo bào(2) của mình, gọi hai cung nữ đứng bên cạnh, dò hỏi: "Các ngươi có biết chuyện gì xảy ra?"(2)Áo bào: giống như áo khoác thời hiện đại.
77 Những vị công chúa khác nghe vậy, nở nụ cười, "Như vậy chúng ta nhanh chóng quay lại cung Yên Vưu thôi, nghe cung nữ may vá trong cung nói gần đây đến vài tấm vài dệt thượng đẳng.
78 Bộ lông toàn thân ẩm ướt, dính bệt vào một chỗ. Mỗi lần di chuyển môt bước, bụi bặm trên mặt đất bay lên dính toàn bộ vào bộ lông Tịch Tích Chi thành những đám lông màu xám.
79 Nhìn khăn trong tay đã ướt một nửa, lông mày An Hoằng Hàn nhíu lại, không hiểu sao lúc lau khô bộ lông cho nó thì nó đột nhiên chạy đi. Không yên tâm về sự bất thường của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn xoa xoa bàn tay, để khăn xuống, nhấc chân từng bước một đi đến trên giường.
80 Bước chân nhanh thoăn thoắt, một tay An Nhược Yên nhấc làn váy, bước vào điện Bàn Long. Trên trán nàng ta băng bó vải bông, ánh mắt trợn trừng nhìn con chồn nhỏ chứa đầy hận thù.