221 Cảnh tượng phía sau đê đập ngoài dự liệu của hai người. Lũ lụt gần như bao trùm hết tất cả, liếc nhìn lại, đều là những cơn sóng lớn tới rất mãnh liệt.
222 Từ lão đầu đã mất tích lâu như vậy, nếu còn không tìm ra, Tịch Tích Chi thật sợ nửa yêu đó sẽ giết con tin. "Việc này. . . . . . " Hình như vô cùng xấu hổ, Phùng chân nhân lắc đầu nói: "Lúc ấy sau khi lão phu phát hiện là Giao Long này làm loạn, vẫn ở lại chỗ này đối phó nó.
223 Ánh mắt Tịch Chân chuyển sang Tịch Tích Chi, thật ra thì bình đan dược này ban đầu là chuẩn bị cho Tịch Tích Chi. Bởi vì ông và Tịch Tích Chi trời nam đất bắc, ông lo lắng lấy tính tình lười biếng của Tịch Tích Chi, tốc độ tu luyện không nhanh, mới cố ý chuẩn bị mang bình đan dược này đến.
224 "An Hoằng Hàn, ta muốn thương lượng với chàng một chuyện. " Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn bọt sóng của sóng lớn mãnh liệt. An Hoằng Hàn trầm mặc đi theo nàng, chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
225 Âm thanh bánh xe ở trong sáng sớm yên tĩnh vô cùng vang dội. Rất nhiều dân chạy nạn tỉnh dậy, ánh mắt đều dời về phía chiếc xe ngựa kia. Cũng không biết gần đây xảy ra chuyện gì, nơi Phong Châu này của bọn họ rõ ràng đang phát nước lũ, người khác tránh cũng còn không kịp, những người này cố tình hết một lại một tới nơi này.
226 "Ha ha ha. . . . . . Các ngươi không có biện pháp. . . . . . Chờ ta đi ra ngoài, các ngươi sẽ rơi vào vực sâu tử vong. " Từng đợt bọt sóng đánh thẳng vào cây cầu, một cái đuôi màu đen khổng lồ chui ra mặt nước, nhấc lên sóng biển.
227 Vào lúc Đông Phương Vưu Dục đang cảm thấy nghi hoặc, chớp mắt một cái, hắn lại nhìn thấy dấu ấn màu đỏ trên trán tiểu mỹ nhân bị nhạt đi một chút, mơ hồ lộ ra dấu ấn hình thoi màu đỏ.
228 Nhiều lần đều dẫm lên vạt áo kéo trên đất, nhờ có An Hoằng Hàn đỡ cho nàng, nếu không Tịch Tích Chi chính xác sẽ ngã úp mặt. An Hoằng Hàn ngồi xổm người xuống, nắm lên một đoạn vạt áo quá dài của Tịch Tích Chi, roẹt một tiếng liền xé rách.
229 "Chủ nhân? Có phải là nửa yêu không?" Tịch Tích Chi cởi dây thừng cho Từ lão đầu. Mấy tháng không thấy, Từ lão đầu đã gầy đến da bọc xương, trên người không có mấy lượng thịt.
230 Cắn nuốt nội đan của yêu tinh là chuyện cực kỳ tà ác. chi khi nuốt vào nội đan yêu tinh, vậy có nghĩa là người này shi từ từ phát triển thành yêu tinh.
231 "Ha ha. . . . . . Ta bị nhốt lâu như vậy, hôm nay cuối cùng lại thấy ánh mặt trời. Kỳ chết của các ngươi tới rồi, ta muốn các ngươi chết arimasen được tử tế.
232 Mặc dù Giao Long bị thương nặng, nhưng thực lực arimasen thể coi thường, cứng rắn đón nhận hai đạo thiên lôi, tinh thần vẫn sáng láng như cũ. Giống như mới vừa rồi Tịch Tích Chi làm tổn thương nó, ngược lại trở thành động lực độ kiếp của nó.
233 Tịch Tích Chi gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hai cái tay không ngừng rẽ nước, bơi lên trên mặt nước, mắt không chớp nhìn chằm chằm phía chân trời. Âm thanh ầm ầm liên miên không ngừng.
234 "An Hoằng Hàn. . . . . . " Tịch Tích Chi bơi đến gần đầu rồng trôi lơ lửng ở trong nước, ùng ục hai tiếng, sặc một ngụm nước. Kim long nhắm mắt thật chặt, hình như không có nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
235 Mấy người Tịch Tích Chi trở về đỉnh núi nơi dân chúng đang ở, Từ lão đầu đã được bọn lính an trí ở nơi đó rồi. Khi bọn hắn trở về, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du lập tức chào đón, lo lắng trùng trùng hỏi: "Bệ hạ, chuyện kia thế nào rồi?"An Hoằng Hàn mới vừa độ kiếp xong, sức lực và thân thể đang ở thời kỳ cường thịnh, tinh thần cả người đều sảng khoái, lạnh lùng nói: "Nguy hiểm đã qua, lũ lụt rất nhanh sẽ rút đi.
236 Duỗi lưng mỏi, Tịch Tích Chi mè nheo bò dậy từ trên giường. Trên Long Sàng to lớn chỉ có một mình nàng, An Hoằng Hàn không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào.