201 Dưới đáy nước lãng phí không ít thời gian, An Hoằng Hàn thấy Tịch Tích Chi phá giải thành công lộ tuyến trên bản đồ, lập tức lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau bơi lên phía trước.
202 Long Châu giống như bị thứ gì hấp dẫn, bay lên giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn. An Hoằng Hàn cách Long Châu gần nhất, phản ứng của hắn vô cùng nhanh chóng, nhìn thấy Long Châu gia tăng ánh sáng mãnh liệt, lập tức hai mắt nhắm nghiền, không để ánh sáng chiếu vào mắt.
203 An Hoằng Hàn vừa về tới Bàn Long điện, liền phân phó Lâm Ân đi Ngự Thiện Phòng truyền lệnh. Tại sao bệ hạ trở lại với một thân ướt sũng? Không người nào dám hỏi.
204 Lâm Ân nhìn bọc quần áo bị xáo trộn lung tung, lại nhận mệnh thu dọn thỏa đáng. Chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, không có ai có thể ngăn trở, Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ.
205 Sợ để khách quý chờ lâu, lão phụ nhân để lão đầu nhi lại cho bọn họ hỏi chuyện kia, mình thì chạy đi nấu ăn. Tịch Tích Chi nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, một đôi mắt tròn vo không ngừng chuyển động, kích động nhìn lão đầu nhi chờ ông mở miệng.
206 Những cửa tiệm làm buôn bán trong trấn nhỏ đóng cửa tương đối sớm, trời vừa tối, hai bên đường phố đã không còn mấy tiệm mở cửa rồi. Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bánh xe kẽo kẹt vô cùng vang dội.
207 Vừa nghĩ đến điểm này, hơi sức Tịch Tích Chi đẩy hắn dần dần nhỏ một chút. "Không thể gọi Lâm Ân mang thêm hai thùng nước nóng sao?" Tịch Tích Chi cắn miệng, tiếp tục nói.
208 Bị An Hoằng Hàn nhìn đến tâm hốt hoảng, Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn đẩy hắn ra. Bàn tay vừa mới vươn ra, chính nàng liền ngây ngẩn cả người. Các ngón tay như cành cây được gọt giũa này là của ai? Xương cánh tay thon dài hơn trước kia nhiều.
209 "Đã tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ thêm một lúc không? Đợi lát nữa còn phải lên đường, sau này xe ngựa sẽ trực tiếp chạy về Phong Châu, không tiếp tục dừng lại đâu.
210 Lại chạy sáu ngày, cuối cùng đám người An Hoằng Hàn đã tới ranh giới Phong Châu. Tất cả người trú đóng ở đây đều là dân bản địa Phong Châu. Ngay từ nửa tháng trước, An Hoằng Hàn đã hạ lệnh điều động năm ngàn binh lính tới Phong Châu xử lý nạn lũ.
211 "Vị gia này, van cầu ngài cứu con trai của ta đi. Nó sốt cao ba ngày, đến bây giờ còn chưa giảm sốt, ta sợ. . . . . . ta sợ còn sốt như vậy nữa, đứa bé sẽ.
212 Tịch Chân nhảy ra sau hai thước, thân thể vững vàng dừng lại, lắc đầu một cái với An Hoằng Hàn, cậy già lên mặt nói: "Người trẻ tuổi ra tay tàn nhẫn như vậy cũng không phải chuyện tốt.
213 Trước kia đã nói với nó, người tu tiên kiêng kỵ nhất là động tình. Động tình thật sẽ có nhớ thương với thế gian, đến thời điểm phi thăng, cuối cùng khổ mệt vẫn là mình.
214 Tịch Chân chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, không biết ở đây nghĩ cái gì. Nhìn thấy hai người trở lại, ánh mắt tự nhiên rơi vào trên người của Tịch Tích Chi.
215 Huy linh thảo. . . . . . Tịch Tích Chi từng nhìn thấy hai lần ở trong sách thuốc. Thật ra thì nàng cũng biết biện pháp này, chỉ là nàng chậm chạp không dám dùng.
216 Tịch Tích Chi hơi hoài nghi, nằm sấp ở bên bờ sông nhìn xuống. Trong nước sông trong suốt, hiện ra bộ dáng nàng lúc này. Ấn ký hình thoi giữa trán đã bị chu sa phủ lên, biến thành một đốm nhỏ.
217 Liên tục bận rộn nửa canh giờ, Tịch Tích Chi đều chẩn qua cho các dân chạy nạn ở ngọn núi này rồiNàng vừa mới thu tay lại, đột nhiên liền bị một bàn tay to nắm lấy.
218 "Chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa không qua được. " Đàm Hải tung người xuống ngựa, cột dây cương ở trên thân cây. An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.
219 "Nơi này có cầu sao?" Dù gì Đàm Hải cũng ở Phong Châu giữ vững hơn một tháng, chưa bao giờ nghe aiqua có chuyện này, hơi kỳ quái. Tư Đồ Phi Du kiên định nói ra: "Đương nhiên là có, cây cầu kia chính là ta giám sát hoàn thành, tốn gần nửa tháng.
220 "Hắn nói với vi thần, lần hồng tai này chính là có một con Giao Long cố ý làm. Chỉ cần vi thần xây một tòa cầu, hắn tự nhiên có biện pháp áp chế nó ở dưới cầu, khiến nó không có biện pháp tiếp tục gây sóng gió.