161 "Lão đạo tuân chỉ. . "Coi như bệ hạ không phân phó, Phùng chân nhân cũng sẽ không để nửa yêu này làm hại thế gian. Sát khí vây lượn quanh thân nửa yêu, không biết đã dụ dỗ làm hại bao nhiêu người.
162 Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, có chút không xác định nhìn một chồng lớn tấu chương trên thư án, thật xử lý xong sao? Nàng nhớ rõ ràng An Hoằng Hàn có một thói quen, thích đặt hết tấu chương cần xử lý ở phía bên phải, sau đó xử lý một lần, như vậy sẽ không lộn xộn.
163 An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới, giơ tay lên lau khóe miệng cho Tịch Tích Chi. Động tác thân mật khắng khít này chọc cho không ít người vừa ghen tỵ vừa hận.
164 Không còn hơi sức ngã ở trên long sàng, hai mắt Tịch Tích Chi vô thần nhìn chằm chằm xà nhà, tiếp tục vì mình than thở! Quả nhiên, tính toán ở trước mặt An Hoằng Hàn, kết quả cuối cùng chỉ có mua dây buộc mình.
165 "Chạy bộ có thể giúp nâng cao thể lực, loại vận động có lợi cho thể xác và tinh thần, sao ngươi có thể không tham gia chứ?" Trong nháy mắt Tịch Tích Chi bùng nổ, nặn ra nụ cười với An Hoằng Hàn.
166 "Trông coi cho tốt. " Những lời này chính là An Hoằng Hàn xoay người nói với Lâm Ân. Dung nhan ngủ say của mỗ hài tử, hô hấp vững vàng, hai gò má nhiễm màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ đáng yêu.
167 "Thật sao? Thấy tiểu gia hỏa ngươi cuối cùng cũng sinh ra lương tâm rồi. " An Hoằng Hàn ý vị thâm trường gật đầu một cái, những lời này khiến thái giám cung nữ xung quanh không khỏi bật cười.
168 Chậm rãi đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi di động đến bên miệng, thở dài một tiếng, chậm rãi bước vào bên trong phòng. Lâm Ân và bọn thị vệ cũng yên lặng nhìn động tác Tịch Tích Chi, cho đến khi cửa chính Ngự Thư Phòng khép lại một lần nữa, mọi người mới thở ra một hơi dài, lau mồ hôi bên trán, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thở dài.
169 "Đã qua ngàn năm, ai biết thật giả?" An Hoằng Hàn quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi. Hơn ngàn năm, chân tướng sự việc không cách nào tìm hiểu được.
170 Dựa theo tất cả lời nói của An Hoằng Hàn trong mật thất, mang cho Tịch Tích Chi khiếp sợ to lớn, cả người nàng vẫn bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Nếu không phải An Hoằng Hàn dắt nàng rời đi, đoán chừng nàng đến đông nam tây bắc cũng không phân rõ được.
171 Tư Đồ Phi Du có thâm ý khác nhìn Tịch Tích Chi một cái, ánh mắt kia cực kỳ sắc bén tĩnh mịch, tựa như đang tính toán âm mưu gì đó. Tịch Tích Chi bị ông nhìn chăm chú không được tự nhiên, dời ánh mắt đi đánh giá chung quanh.
172 An Hoằng Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi thật sự không nghĩ ra là tại sao hả?" Nhẹ nhàng điểm cái mũi của Tịch Tích Chi, ánh mắt An Hoằng Hàn dời ra phía xa, cung điện lầu các đứng sừng sững thật cao, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ tĩnh mịch, tựa như nổi lên cái gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn biểu đạt hết ra ngoài "Nguồn gốc của ngỏi nổ kia chính là ngươi, hiểu chưa?"Đôi mắt to long lanh như nước của Tịch Tích Chi lập tức trợn to, "Sao lại là ta? Ta lại không trêu chọc bọn họ.
173 Câu nói đó khiến An Vân Y đang cầm ly rượu, không biết có nên uống tiếp hay không. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng An Vân Y cũng nâng ly rượu lên uống. Cho dù hoàng huynh nói nữ tử không nên uống nhiều rượu, nhưng ly rượu này là nàng kính trước, huống chi hoàng huynh đã uống xong, nếu nàng không uống, chẳng phải là thất lễ sao?Tịch Tích Chi thật sự không thích lục đục đấu đá, nhìn thấy An Hoằng Hàn và Thập Tứ công chúa đọ sức, nhàm chán ngáp một cái.
174 Sờ sờ chòm râu hoa râm, Lưu Phó Thanh hừ một tiếng, thổi mày trợn mắt nhìn Tư Đồ Phi Du. Mặc dù ông chưa nói ra khỏi miệng, nhưng những ai nhìn thấy dáng vẻ chán ghét kia của ông, cũng biết trong lòng ông đang mắng Tư Đồ Phi Du tổn hại mặt mũi hoàng gia.
175 Hào quang màu trắng bạc giống như tầng tầng sóng lớn, trên dưới nhấp nhô bao quanh Tịch Tích Chi. Động tác giống như trẻ con, cuộn rút mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng chép chép hai cái, giống như mơ thấy đang ăn cái gì ngon.
176 "Nếu như ta cút, chỉ sợ công chúa chỉ còn cách gả đến Huy Anh quốc thôi. "Giọng nói của người đó có hơi mơ hồ, trước cửa không hề có ai xuất hiện. Vừa nghe thấy ba chữ "Huy Anh quốc", cả người An Vân Y giống như xù lông lên, giọng nó khẽ run, "Ngươi có cách gì?"An Vân Y biết rõ, chuyện gì mà hoàng huynh đã nói qua thì rất hiếm khi đổi ý, cho nên nàng không dám ôm hy vọng quá lớn.
177 "Nhìn kỹ chưa?" Giọng nói từ tính lành lạnh của An Hoằng Hàn vang bên tai Tịch Tích Chi. Hơi ấm phả lên má Tịch Tích Chi, hình như cảm thấy nhiệt độ của đối phương, cho nên má Tịch Tích Chi càng đỏ lên.
178 Nếu ai tinh mắt, nhìn thấy bộ dáng đó của An Hoằng Hàn, suy nghĩ nhiều hơn một chút, có thể nhìn ra người nào đó đang ghen. Nhưng biểu cảm của An Hoằng Hàn được che dấu vô cùng hoàn mỹ, cả khuôn mặt băng giá lạnh lùng, không sơ hở chút nào, khiến cho không người nào có thể đoán được tâm tư của hắn.
179 Lần đầu tới Phong Trạch quốc, Đoạn Vũ Phi có rất nhiều việc cần phải làm. Chuyện thứ nhất, chính là đi đến hành cung mà An Hoằng Hàn đã sắp xếp cho hắn.
180 Đúng lúc đó, Đoạn Vũ Phi đi từ một con đường đá khác tới, nhìn thấy thiếu nữ mặc hoa phục dần dần đi xa, trong đầu lập tức đoán ra thân phận. Chân còn chưa bước vào Quan Vân đình, đã cất giọng hành lễ chào hỏi An Hoằng Hàn.