21 Cung nữ hoảng hốt xoay người, cúi mình không ngừng tìm kiếm trong bụi hoa. Ngoài lối đi nhỏ chuyên dùng để ngắm hoa thì ở những chỗ khác lại dày đặc hoa cỏ, hoa lá trong ngự hoa viên xen kẽ lẫn nhau căn bản đến nửa bước cũng khó đi.
22 Không có người nhưng có một con chồn nhỏ đã tới, cũng đã đủ. Mặc dù thân thể con chồn nhỏ tuy bé lại không có tính nguy hiểm nhưng năng lực gây họa thì tuyệt đối không thể coi thường.
23 Mấy vị phu nhân này sống trong nhung lụa chưa từng nói quá lời thô tục nhưng móng tay lại như ác quỷ, vừa bôi lên nước sơn đỏ chót, đỏ đến tựa như có thể nhỏ ra máu.
24 Tịch Tích Chi sợ An Hoằng Hàn đồng ý yêu cầu đó, móng vuốt không ngừng đâm vào bắp đùi hắn. Thái hậu ác độc đến cỡ nào, Tịch Tích Chi cũng đã lĩnh giáo rồi, nếu thêm một lần nữa thì nàng thật sự chịu không nổi.
25 Tịch Tích Chi sợ thân thể chồng chất vết thương của mình sẽ càng đau hơn sau khi dính nước, móng vuốt bấu lấy ổ nhỏ của mình, mặc cho An Hoằng Hàn kéo đến chết cũng không chịu rời khỏi ổ nhỏ.
26 Từ khi lão nhân vào cung đến bây giờ chưa có nói qua họ của mình. Bỗng nhiên nghe được An Hoằng Hàn nói ra, hai mắt khẽ trợn to. Xem ra An Hoằng Hàn đã bí mật điều tra qua ông rồi, điều này cũng khó trách, thái y thường ra vào hoàng cung, nếu thân phận không rõ thì rất dễ tạo ra rối loạn.
27 Bóng đêm đen như mực, một dãy đèn lồng chiếu sáng hành cung(1) tĩnh lặng. (1)Hành cung: hành lang trong cung, ý nói đường đi trong cung. Con chồn nhỏ không an tĩnh cứ lăn lộn qua lại trong ngực An Hoằng Hàn, cả người toàn mùi thuốc, ngửi phải khiến nàng thật khó chịu.
28 Tịch Tích Chi xấu hổ đỏ mặt, núp ở trong ngực An Hoằng Hàn. Nghe được hắn trực tiếp chất vấn Thái hậu, đầu nhỏ dần dần thò ra. Khuôn mặt lão thái hậu không chút biểu cảm đứng đối diện trước người nàng.
29 Thái hậu sợ hãi tê dại ngồi trên ghế, trâm hoa cắm trên búi tóc xiêu vẹo trái phải, từng sợi tóc trắng rơi rũ trước ngực. Ngón tay bám chặt mép bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, giận quá hóa cười: “Ai gia nuôi ngươi hơn mười năm, vậy mà kém một con chồn nhỏ ngươi mới nuôi!”Thái hậu cực kỳ đau khổ thất vọng, dù nàng không thích đứa con trai này nhưng ngay chút phân lượng so với con chồn nhỏ cũng không bằng làm nàng cảm thấy thất bại.
30 Cuộc sống kiếp trước của Tịch Tích Chi không phải lo nghĩ, sống trong rừng sâu núi thẳm ngăn cách với thế giới bên ngoài, nơi đó không có kẻ lừa người gạt, không cần mỗi ngày phải đề phòng kẻ nào.
31 Tiểu cô nương cúi đầu thấp đến sắp chạm đến cổ, kìm nén nước mắt không dám khóc lên tiếng. Cũng do sự tự ti mới thúc đẩy tính cách nàng yếu đuối nhát gan.
32 Nhìn tơ lụa trong tay dần dần bị lấy ra, sắc mặt An Nhược Yên từ từ trở nên âm trầm. Người đời đều nói hoàng huynh sủng ái nàng, nhưng người nào biết được sự tình thật sự trong đấy?Hoàng huynh sủng ái nàng, nuông chiều nàng quả thật là có thực.
33 Sức ăn của Tịch Tích Chi không lớn, gặm hết một cái đùi gà bụng liền trướng phình lên. Ngồi liệt ở trên bàn, hai cái móng vuốt vỗ vỗ bụng tròn to, đánh ‘ợ’ một tiếng vang dội, mắt khẽ híp, bộ dáng thỏa mãn sau khi ăn uống no say.
34 Ba gã đại thần chạy trối chết, nhìn bóng lưng họ rất chật vật. Cho dù An Hoằng Hàn tàn bạo vô tình nhưng không thể phủ nhận, hắn thật sự là một vị hoàng đế tốt, nếu không hắn sao phải hết lòng hết dạ cai quản nước Phong Trạch.
35 "Còn ngại hại trẫm chưa đủ thảm?" An Hoằng Hàn cố ý nói còn quơ quơ mu bàn tay trước mặt con chồn nhỏ. Con chồn nhỏ càng cảm thấy áy náy tự trách. . .
36 Con chồn nhỏ gật đầu liên hồi. Tuy nói ‘trước có nước, sau có nhà’. Nhưng mà lòng dân không yên, quốc gia sẽ rung chuyển. Hai bề đều phải giữ vững được thế cân bằng.
37 Bởi vì nhiều việc chính sự cần được xử lý nên An Hoằng Hàn không thể ngủ trưa mà chuyên tâm ngồi sau bàn giải quyết công việc. Ngược lại Tịch Tích Chi mệt nhọc, thấy An Hoằng Hàn không phản đối liền nằm ở trong ngực hắn, ngáy to ngủ.
38 (*)Hoăng thệ: nghĩa bằng từ chết, đi về cõi tiên. Do dự hồi lâu, Tịch Tích Chi như cũ không lựa chọn được. . . . . . Cũng không biết sao nhìn một cái vẻ mặt do dự không quyết của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn có thể nhìn ra nó vì sao phiền lòng.
39 An Nhược Yên cùng An Vân Y nhìn thấy động tác của con chồn nhỏ, ánh mắt lóe lên khó dò, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Càng đến gần giường lớn, mùi thối rữa càng nặng.
40 Thời gian vội vã trôi qua hai ngày, cả hoàng cung đều bận về việc chuẩn bị chôn cất cho Thái hậu. Nếu nói ai rảnh rỗi nhất thì không thể nào khác ngoài con chồn nhỏ.