41 Độc Cô Nhạn phẫn nộ vung song chưởng nhằm Tiếu Diện Lỗ Ban Tư Đồ Xảo. Tuy người chàng đã trúng phải kịch độc nhưng chàng vận toàn lực phóng chưởng thì ít ra cũng đả thương được đối phương.
42 Độc Cô Nhạn lòng như se lại cũng vọt đi theo. Trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ. Không một bóng người. Cách trần thiết trong phòng vẫn còn tề chỉnh màn the buông rủ, chẳng dính bụi trần tựa hồ chưa phát ra một biến cố nào.
43 Lúc bấy giờ mới khoảng đầu giờ tý nhưng Nhị Long trang là một nơi thôn dã hoang vu, nên bốn bề tịch mịch, trên đường không có người đi lại. Độc Cô Nhạn dừng lại một chút để nhận định phương hướng rồi tiếp tục thượng lộ.
44 Độc Cô Nhạn không có ý ham đánh. Chàng phóng ra mười mấy chiêu liền để mượn cơ hội nhảy vọt đi. Chàng nhảy một cái xa mười mấy trượng rồi chạy như tên bắn.
45 Thiên Long tăng và Địa Khuyết Đạo chăm chú nhìn Độc Cô Nhạn khi chàng buông tha Thuần Vu nhị phu nhân. Hai người xiết nỗi nghi ngờ. Nhưng không ngăn trở và không nói gì.
46 Lúc Độc Cô Nhạn vừa ở trong phòng chạy ra tới cửa thì bất thình lình thấy một bóng đen thấp thoáng ở trong rừng gần đó, bóng đen này lập lờ mau quá khiến cho hai tên hóa tử chưa kịp nhìn rõ tung tích.
47 Quái nhân đột nhiên vung tay lên đánh ra một chưởng. Tuy hắn là người tàn phế cụt hai chân song chưởng lực đánh ra hùng hậu vô cùng. Phát chưởng phóng ra đánh sầm một tiếng rùng rợn, bát đĩa khay chén vỡ tan tành, rau thịt tung bay tới tấp rồi rơi xuống.
48 Độc Cô Nhạn trong lòng bối rối vô cùng, nhưng chàng không có cách nào phủ nhận một sự thực vô cùng phũ phàng: vị Tứ phu nhân trong Thuần Vu thế gia kia là mẫu thân chàng, còn quái nhân cụt chân ăn rắn sống này là phụ thân.
49 Lâm Nguyệt Thu tức giận hỏi:- Lão nói vậy là có ý gì? Lão không bằng lòng giúp thì thôi sao lại mở miệng mắng người?Nàng đảo mắt nhìn Độc Cô Nhạn hỏi:- Nhạn ca tính thế nào? Câm rồi hay sao mà không nói?Độc Cô Nhạn như quả bóng xì hơi, thở dài không nói gì.
50 Lâm Nguyệt Thu không làm sao được, nàng gào lên bằng một giọng rất thê thảm:- Độc Cô Nhạn! Ngươi thật là tàn nhẫn. Nhưng nàng kiệt lực không rượt theo được, nàng ngồi phệt xuống đất nức nở khóc.
51 Độc Cô Nhạn lắc đầu thở dài nói để mình nghe:- Hòa thượng chết mất rồi!. . . Tuy nhà sư này có chỗ làm cho người ta chán ghét, nhưng tội lão chưa thực đáng chết.
52 Tứ Bất hòa thượng dừng bước lại hỏi:- Độc Cô Nhạn! Bản hòa thượng rất phục ngươi, nhưng thọ mạng còn có ba ngày. . . Độc Cô Nhạn dõng dạc ngắt lời:- Thời gian ba ngày cũng đủ rồi!Chàng đảo mắt nhìn quanh, lại nói tiếp:- Có điều tại hạ không thể đi theo dã hòa thượng được, vì cần tận dụng ba ngày này.
53 Lão tăng và lão đạo ngậm ngừng một lúc rồi nói:- Lâm lão hiệp sỹ dạy quá lời. Lời đồn trên giang hồ thường không đúng sự thực. . . Nguyên về bản lãnh Lâm lão hiệp sỹ cũng chưa ai có thể mạo xưng được.
54 Nguyên hai lão lúc nắm tay nhau đều ngấm ngầm vận kình lực, dù chỉ trong nháy mắt, Tuệ Phàm thiền sư cũng cảm thấy nội lực đối phương rất là hùng hậu, khiến cho cánh tay mình bị tê chồn và khí huyết đã hơi nhộn nhạo.
55 Độc Cô Nhạn thu tiếng cười lại hỏi:- Dã hòa thượng! Bình sinh hòa thượng thích gì nhất? Rượu ngon nhắm tốt chăng? Đàn bà con gái xinh đẹp chăng? Bạc vàng ngàn lạng chăng?.
56 Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp lông mày nói:- Cuộc bố trí của lão thiền sư tuy có vẻ chu đáo. Nhưng một khi phát động tại hạ e rằng những tăng lữ quý tự khó bề tránh được một trường đổ máu.
57 Độc Cô Nhạn đứng dựa vào tường nhà thạch thất. Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng hú rất dài. Tiếp theo là một tràng cười như rồng gầm trên chín tầng mây, thanh âm oang oang như lọt vào tai mọi người.
58 Độc Cô Nhạn dạ một tiếng rồi xoay mình đẩy vào cửa. Giữa nhà là hai phiến đá lớn, nhưng chàng chỉ đẩy một cái là mở ra được ngay. Độc Cô Nhạn trong lòng cũng hơi run sợ.
59 Độc Cô Nhạn vội mở vỏ kiếm ra coi, thì quả nhiên bên trong có một mảnh lụa. Trên mảnh lụa ghi những khẩu quyết về năm chiêu tuyệt kỹ. Tất cả độ vài trăm chữ.
60 Độc Cô Nhạn trầm ngâm một lúc rồi nói:- Mưu sự là ở người, nhưng việc thành bại ở lòng trời. Bây giờ chúng ta đi thôi. Tuệ Phàm thiền sư nói:- Độc Cô hiệp sĩ chưa dùng qua chút cơm chay.