21 Nhất Kiếm Chấn Tây Hoang Nam Sinh Kiệt làm bộ như nhọc mệt không còn sức lực nữa. Lão rú lên : - Cường địch đã kéo đến! Nhị phu nhân đang giao tranh ác liệt với chúng ở dưới chân núi.
22 Những tia hy vọng này dần biến thành tuyệt vọng. Chàng chờ cho tới lúc khói lắng hồi lâu mà vẫn không thấy tăm hơi hết. Độc Cô Nhạn bị lương tâm cắn rứt, chàng hoang mạng vô cùng.
23 Tình thế đã hiển nhiên. Thuần Vu nhị phu nhân đã dẫn mọi người dời khỏi đây tự bao giờ rồi! Độc Cô Nhạn Nhăn nhó cười nói : - Hòa thượng! Chuyến này chúng ta bị một phen thảm bại rồi.
24 Bây giờ Độc Cô Nhạn mới nhìn rõ tướng mạo người kia thì thấy thân hình lão cao nghều mà gầy khẳng gầy khiu. Nét mặt sánh sửa cặp mắt loang loáng. Bộ râu dài đã đốm bạc.
25 Tứ Bất hòa thượng nghe lão cao gầy tự xưng là Đoàn Vân Trình giật mình kinh hãi, la lên:- Nguy to rồi! Lão này là Thiên Nam Độc Thánh. Chúng ta phen này thế nào cũng bị rắc rối to.
26 Độc Cô Nhạn bình tĩnh lại hỏi:- Đầu mục của các ngươi đâu? Tại sao y không thân hành đến đây yết kiến ta?Vương Khí Nhi buồn rầu thở dài đáp:- Đầu Mục của bọn tiểu nhân chết mất rồi.
27 Giữa lúc hai người đứng trên đỉnh núi nói chuyện thì bất thình lình có tiếng quái gở vọng lại. Thanh âm này nghe lanh lảnh chói tai chỉ thấy một giọng o o.
28 Tứ Bất hòa thượng trông trước trông sau rối cười hỏi:- Độc Cô Nhạn! Sao đại hiệp còn khéo giả vờ như vậy? Cứ bình tĩnh mà nói thì việc giả mạo làm Âm Thánh Lâm Thiên Lôi chẳng là ý kiến của đại hiệp đã quyết định từ trước rồi ư?Câu này lão nói bằng một giọng rất trang trọng.
29 Thiếu nữ áo lam đảo cặp mắt nhìn xung quanh mấy lượt. Dường như nàng chợt nhớ ra điều gì, bỗng la lên:- Phải rồi! Vừa nãy dường như còn một vị hoàng thượng và một tiểu thư.
30 Con lão bạch mao ngẩng cổ lên kêu o o mấy tiếng rồi xòe cánh ra đưa mình lên trên không bay đi. Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ. Thiệt là trong giấc mơ chàng cũng không tưởng tượng đến chuyện này được.
31 Độc Cô Nhạn bất giác nhăn tít cặp lông mày chàng lẩm bẩm:- Khe núi sâu thẳm rùng rợn này quản đúng với hai chữ Quỷ sầu. Đoạn khẽ nói với Đoàn Hiếu Vân:- Không hiểu khe Quỷ sầu này bao nhiêu khúc quanh, dài ngắn thế nào?Lão Bạch mao tuy là một con thần điêu rất thông linh nhưng nó chỉ quen bay lượn trên không.
32 Độc Cô Nhạn cả cười nói:- Tại hạ dám mạo muội nhưng các hạ đã nói vậy thì tại hạ không biết làm thế nào vậy xin thỉnh giáo các hạ ba chiêu. Người kia thủ thế đáp:- Xin mới tôn giá!Độc Cô Nhạn không nói gì nữa vung quyền đánh tới.
33 Người đàn bà che mặt kia bật lên tràng cười the thé nói:- Cô nương đừng nói khoác nữa cô đi qua được ba cửa quan này thì Thuần Vu lão phu nhân sẽ xuống thềm nghênh tiếp và chắp tay giao Quỷ Sầu giản này cho hai vị để tùy ý sử dụng.
34 Hai người vượt qua khe nước liền dừng chân lại. Độc Cô Nhạn thở phào một cái, chàng hỏi Đoàn Hiếu Vân:- Đoàn cô nương! Cô có cảm thấy gì khác lạ không?Đoàn Hiếu Vân dương cặp mắt mê ly nhìn Độc Cô Nhạn đáp:- Tiểu muội không thấy chi hết.
35 Không hiểu Độc Cô Nhạn mê đi đã bao lâu. Thời gian giống như đã qua cả một trăm năm, lại tựa hồ mới trong nháy mắt. Chàng mơ màng hồi tỉnh. Đầu óc bàng hoàng, chàng chẳng hiểu hiện mình ở đâu.
36 Hồng cô và Hoàng cô ngồi ở phía sau Đại phu nhân, đột nhiên đứng phắt dậy thoăn thoắt tiến lên mấy bước, đồng thanh nói:- Nhưng nhưng! Tôn nữ đấm lưng cho nhưng nhưng.
37 Trong nhà đại sảnh đã thấy hơi nhốn nháo. Hiển nhiên từ Thuần Vu lão phu nhân trở xuống thấy Tứ phu nhân ngất đi thì đều lấy làm kinh ngạc không hiểu ra sao.
38 Nhị phu nhân vội tiếp:- Tiểu muội lần này đi Lũng Tây là cốt để mở một hành quan tại đó như việc lão già Lê Vi Tử thì chắc là chính lão ta cũng còn mắc bệnh nằm đó chưa dậy được.
39 Độc Cô Nhạn nằm duỗi dài trên giường. Chàng biết tâm sự của Tứ phu nhân đã bị bại lộ, nhưng vì bị điểm huyệt chàng chẳng thể cử động mà cũng không nói được.
40 Độc Cô Nhạn bây giờ đã bình tĩnh lại một chút chàng nhăn nhó cười hỏi:- Sư phụ để tên là Uông Công Lăng và sáng tạo ra phái Thiết Huyết, chẳng lẽ người Thuần Vu thế gia không biết một chút nào ư? Ít ra là Nhị phu nhân.