201 Mọi người cùng Lý Trân đưa tiễn Địch lão phu nhân như đưa tiễn một vị thần tiên, sau đó lại quay về sân luyện tập. - Trưa hôm nay ta mời mọi người đến Minh Lệ tửu quán uống rượu!Lý Trân cảm kích mọi người đã nể mặt mình, thể hiện hắn sẽ mời khách.
202 Quán rượu Minh Lệ nằm ở phía bắc Lạc Dương, là một quán rượu nổi tiếng chiếm diện tích khá lớn, mười mấy hồ cơ trẻ trung xinh đẹp đang chiêu khách ngồi đầy cả quán rượu, việc kinh doanh vô cùng phát đạt, phần lớn là đã có đặt trước.
203 Tuy triều đình vẫn chưa công nhận tính chất chính trị trong cuộc thi đấu mã cầu, vẫn chỉ coi nó là hoạt động thể thao dân gian nhưng trên thực tế các châu, huyện đều vô cùng coi trọng nó.
204 Canh năm ngày hôm sau, Lý Trân dẫn theo đám thuộc hạ cùng tùy tùng, người chăn ngựa tổng cộng là hơn 10 người, dưới dự bảo vệ nghiêm mật của 10 võ sĩ Nội vệ đi thẳng đến sân đấu mã cầu.
205 Có thế nào Địch Yến cũng không ngờ Lý Trân lại chạy về phía mình trước bao con mắt như vậy, mừng như vậy, liều lĩnh như vậy, vẻ mặt của hắn hân hoan như thể chiến thắng vừa rồi không phải là chiến thắng trước đội tướng quốc yếu mềm mà là chiến thắng trước Thiên kỵ doanh hùng mạnh vậy.
206 Ăn cơm trưa xong, tất cả mọi người đều dẫn ngựa quay về phường Khuyến Thiện, Lý Trân lấy một lệnh bài ra đưa cho Địch Yến cười nói:- Cho muội lệnh bài này, dùng nó có thể vào công sở Nội vệ của bọn ta.
207 Lý Trân được một gã hoạn quan dẫn đường đi nhanh đến trước mặt Võ Tắc Thiên, quỳ một gối thi lễ:- Vi thần tham kiến bệ hạ!- Lý thống lĩnh, trẫm tận mắt nhìn thấy mã cầu của ngươi, đánh rất hay, chúc mừng các ngươi đánh thắng trận này.
208 Khi ở quán rượu Tả Ngạn, Địch Yến từng nói đùa rằng độiLý Trân sẽ gặp đội Phòng Châu, không ngờ lại thành sự thật, kết quả bốc thăm cuối cùng quả thật là đối trận với đội Phòng Châu.
209 Lý Trân và đám thủ hạ đều rất phấn khích, cùng hỏi:- Có chuyện gì vậy?- Muội cũng không biết rõ nguyên nhân, nhưng thông tin chính xác là hôm nay Lý Trọng Nhuận không ở trong đội Phòng Châu, danh sách thi đấu cũng không có y, thay vào đó là một người tên Vi Tụng, là huynh đệ của Vi Bá.
210 Nội đường tẩm điện, mảnh vải buông xuống, góc phòng đặt một lư hương hình pho tượng quỷ một sừng to lớn, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương, ánh sáng chiếu khắp nội điện hoa lệ, nơi nơi trang trí bảo vật, hoàng kim rực rỡ, vài cung nữ khoanh tay đứng ở bốn góc, không dám quấy rầy chủ nhân đang suy nghĩ.
211 Kết quả bốc thăm hai trận bán kết được quần chúng quan tâm cuối cùng cũng xuất hiện, Thiên Kỵ doanh đánh với đội võ tướng Lương Vương, đội Nội vệ đánh với đội phủ Thái Bình.
212 Câu này là ý gì?Trương Lê khó hiểu hỏi. - Thật ra đạo lý rất đơn giản. Lý Trân nhìn vào đồng đội ở phía xa xa, thản nhiên nói:- Trước khi đội bóng của Võ Thừa Tự gia nhập, Thái Bình công chúa đã có mười ba cầu thủ, có người nào không phải cao thủ? Bọn họ kết hợp nhiều năm, phối hợp đã vô cùng ăn ý, một tháng trước lại có ba cầu thủ gia nhập, ngươi không cảm thấy đây là trộn thêm cát vào sao? Đội bóng của Võ Tam Tư cũng như vậy, tiếp nhận cầu thủ của đội bóng Tiết Hoài Nghĩa chưa chắc đã là chuyện tốt.
213 Trời còn chưa sáng, đội kỵ binh Nội vệ đã hộ tống đội mã cầu đi về phía Hoàng Thành. Hôm nay, hai cuộc tỷ thí đều tiến hành ở thành phía đông Hoàng Thành.
214 Thời gian đánh một trận đánh mã cầu là một canh giờ. Nếu đôi bên vẫn bất phân thắng bại thì cần phải tiến hành sút gôn quyết đấu. Mỗi bên cử ra một tuyển thủ đánh bóng vào cầu môn đối phương sau đó mới phân thắng bại.
215 Cứ như vậy, đại hội thi đấu mã cầu hừng hực khí thế, đã đến trận chung kết cuối cùng nhưng Võ Tắc Thiên không chút nào không bị ảnh hưởng bởi cuộc so tài mã cầu chút nào, cố nhiên là bà đối với trận đấu mã cầu hứng thú không lớn, mặt khác cũng là bởi vì chính vụ bận rộn, bà không có khả năng giống dân chúng thấp cổ bé họng bị môn mã cầu mê hoặc.
216 Tại nhã gian lớn nhất trong tửu quán Minh Lệ, mọi người lẳng lặng nghe Lý Trân quyết định rời khỏi cuộc tranh tài cuối cùng, Lý Trân đương nhiên sẽ không nói ọi người hắn phải đến Phòng Châu, chỉ nói là hắn tiếp nhận nhiệm vụ khẩn cấp, hôm nay phải rời khỏi kinh thành ngay.
217 Cách phía đông bắc huyện Phòng Lăng ước chừng ngoài năm mươi dặm đường bộ, một gã nam tử áo đen đang ở trong màn đêm dày đặc phóng ngựa chạy gấp, gã không ngừng vung roi quất ngựa, đồng thời quay đầu lại khẩn trương nhìn xung quanh, ngựa dưới háng gã sớm đã mệt mỏi kiệt sức, thở hổn hển, miệng sùi bọt mép, trên mông ngựa cắm hai cái tên nỏ, máu tươi chảy xuống khiến cọng lông ở chân sau ngưng kết thành một vết, thoạt nhìn thấy ghê người.
218 Huyện Vĩnh Thanh là một huyện nhỏ, tuy nhiên huyện nhỏ thời đại Võ Đường cũng không dễ dò xét, cho dù là Phòng Châu địa thế phong bế, cũng có số lượng nhân khẩu nhiều.
219 Trong cung điện Lư Lăng Vương, Lý Hiển bình thường trong phòng đọc tụng kinh văn, đây là thói quen nhiều năm qua của y. Mỗi lúc trời tối đều phải niệm tụng kinh văn cầu phúc ẫu thân, từ kinh Kim Cương đến kinh Đại Vân, y trên cơ bản đều nhớ kỹ trong lòng.
220 Lý Trọng Nhuận mặt hơi đỏ, đi theo phía sau mẫu thân cúi đầu không nói. Thân phận của mẫu thân từng là hoàng hậu, không ngờ xưng hô với Tạ Ảnh là hiền muội, điều này đã không chỉ là một loại lễ hiền hạ sĩ, nó bộc lộ nội tâm mẫu thân lo âu sợ hãi, cùng với khát vọng đạt được sự ủng hộ của Thượng Quan Uyển Nhi.