201 - Tiêu Thần, đừng làm lớn chuyện. Dương Dao Dao bị Tiêu Thần kéo tay, rất khẩn trương nói với Tiêu Thần. Tiểu tử này là con nghé mới sinh không biết sợ hổ, người nào cũng dám đắc tội.
202 - Chính cậu học sinh này đánh người?Đội trưởng Lục nhìn Tiêu Thần. Tiêu Thần cao chừng mét tám, tương đương gã, tuy nhiên bởi hắn đang mặc áo ngắn tay nên có thể nhìn ra cơ thể rắn chắc, đầy sức mạnh.
203 - Cục trưởng Lưu?Đội trưởng Lục nhất thời không kịp phản ứng, suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. - Vị bạn học này, thật ngại quá, lần này hoàn toàn là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!Đội trưởng Lục nhanh chóng cười làm lành, nói đùa với Tiêu Thần, Cục trưởng Lưu kia là Cảnh quan cao nhất ở cục cảnh sát thành phố BJ, đối phương mời được cả ông phật lớn như này, hơn nữa còn có vẻ rất không để ông phật này vào trong mắt, quá kinh khủng.
204 Hai hoa hậu giảng đường tuyệt đỉnh lại thêm một đại soái đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Tần Khác Thủ hơn mười phút, cũng không có lấy một người tới đó phản ứng một chút, người bên trong khu làm việc này, nên làm việc vẫn làm việc, không có việc gì thì đang nghiên cứu tài liệu hình ảnh hoặc máy tính.
205 - Mày mắng bọn tao là con chó con méo?Tên mắt kính căm tức nhìn Tiêu Thần, nhưng ngay sau đó nhìn một vòng khắp khu làm việc, quay sang nói với Tiêu Thần:- Chúng ta đều là trợ thủ của Tần giáo sư, là người có danh vọng, có cống hiến với Quốc gia.
206 Cửa phòng làm việc của Tần Khác Thủ vừa mới mở, đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong vọng ra. Trong phòng một lão già an tĩnh ngồi trên ghế sa-long, ba đệ tử đứng một bên trừng mắt nhìn nhau.
207 - Lập tức báo cảnh sát!Tiêu Thần thấp giọng hét một tiếng, lập tức như tia chớp đuổi theo!Xà Vương Tạp xông vào thang máy đi lên trên, Tiêu Thần cũng đi một cái thang máy khác đuổi theo.
208 Đại xà vừa chết, cánh tay phải của Xà Vương Tạp cũng bị thương nặng, máy bay trực thăng chỉ cách đỉnh tòa nhà khoảng trăm mét. - Tên đáng chết, mày lại ở đâu chui ra? Muốn làm bọ ngựa bắt ve sao?Xà Vương Tạp cắn răng trừng mắt nhìn Tiêu Thần phiên bản thu nhỏ, thấy cặp mắt đối phương cũng giống mình, là một người thấp lùn, hết sức hoang mang, chưa từng nghe qua trên đường có nhân vật số má như vậy!Đối phương ra tay tàn nhẫn, dao găm bay thẳng đến cổ họng mình.
209 Tiêu Thần sau khi đuổi theo Xà Vương Tạp, ba cô gái cùng Tần Khác Thủ bị sơ tán khẩn cấp ra ngoài, bây giờ chỉ có thể đứng ở xa xa nhìn tòa nhà xa lạ mà quen thuộc trước mặt.
210 - Bác Tần, Tiêu Thần anh ấy không sao chứ? Cháu rất lo cho anh ấy!Uông Tiểu Kỳ lo lắng hỏi, trong ấn tượng của cô, Tiêu Thần là một con rùa có chút may mắn.
211 Sau vài giây, Tiêu Thần cũng đã đạp trên mặt nước, bước lên đường lớn đối diện hồ 50m, chân rốt cục cũng chạm tới mặt đất. - Ha ha, thật đúng là dùng được!Tiêu Thần vỗ vỗ tro bụi dính trên người mình, nhấc chân nhìn nhìn bàn chân mình, ngay cả đế giày cũng không bị ướt, lại nhìn xung quanh, xa xa có hai nữ sinh đang cười đùa đi tới.
212 - Chém qua người, hút qua ma túy, ở trên đường hôn nhau. Kéo áo săn tay áo rõ ràng từng chung đụng với phụ nữ. Đã từng đi lính, đã từng đứng đồi, đùa giỡn quá lưu manh.
213 - Ông là người từ đâu tới? Không phải mới ở trong quan tài chui ra chứ?Phong Vũ nhìn ông lão đầu bạc mặc áo đen, vừa đi vừa run lên mấy cái, mắt đều có nếp nhăn cả rồi, áo đen dài phết xuống sàn, mép áo có dính chút bùn đất giống như có đính đồ vật gì lên vậy, ông lão này không phải là xác chết mới sống dậy chứ? - Ách! –- Ông lão sợ run lên vải giây, ánh mắt đột nhiên trở nên linh hoạt, sắc bén lên, nhìn Phong Vũ mà quát:- Tiểu tử họ Phong kia, tốt nhân cậu nên tránh ra, nếu không tôi cho cậu một trận bây giờ.
214 Kéo quần dài, Phong Vũ toàn thân trên dưới chỉ mặc quần lót, làm người ta không biết nói gì, cái anh chàng này thực tế là mặc một cái quần ngắn có hình hoạt hình.
215 - Người nào là nhà họ Võ?Tiêu Thần nhíu mày, ra vẻ nhớ tới ai là gã súc sinh họ nhà Võ. - Nhà họ Võ là một trong ba gia tộc lớn ở phía bắc của nước cộng hoà, kỹ thuật phóng châm của gã này lợi hại như vậy, phỏng chừng cũng cấp trưởng lão của họ nhà Võ, không có thể giết, giết sẽ gặp phải rắc rối đấy.
216 - Chị Mỹ Hương, cho tôi mượn mấy cây sợi tóc dài trên đầu của cô. Tiêu Thần cười cười, cũng không đợi cao Mỹ Hương đồng ý, ngón tay trái khẽ động, liền gỡ mấy sợi tóc dài từ trên đầu Cao Mỹ Hương xuống.
217 Thay Phong Vũ nhổ xong châm trúng độc trên người, lại bôi thuốc cho y, những phiền toái còn lại chính là lão già Vũ Đạo Thiên này. - Lão già này hình như là bạn già của giáo sư Hoắc Ân, muốn giết cũng khó giải thích, hay là buông tha cho ông ấy.
218 - Nếu như vậy, giao lão Võ này cho anh, anh phục vụ tốt cho người ta, cũng đừng hành hạ. Đối đãi tốt với ông lão. Đúng mỗi giờ cơm cho ông ấy uống một ít trà đặc, để giải trừ một số tạp chất trong kinh mạch của ông ấy, tin rằng chỉ trong mười bữa nửa tháng vết thương của ông sẽ khỏi.
219 Nói là trong năm phút sẽ đuổi tới, nhưng tốc độ của Tiêu Thần thật kinh người, không đến hai phút đã chạy tới dưới tòa 15. - Ai, nam sinh kia, tới đây một chút!Tiêu Thần đang định vọt vào thang máy thì bị bà bác giữ cửa gọi lại.
220 Ba người vừa vào tới cửa, Uông Tiểu Kỳ liên khôi phục bản sắc nữ vương của mình, nũng nịu quát Tiêu Thần:- Còn không mau dọn chỗ rót trà bày tỏ tâm ý cho hai nữ hoàng?- Ngài chờ là được!Tiêu Thần cười ha hả, đưa ghế dựa tới.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50