181 “ Thương hải một tiếng cười, bà xã muốn ăn nem! Tâm tình của ta rất không tốt, rất không tốt! La là là là á. . . , La là là là á. . . , lòng ta như lửa đốt!.
182 Khách sạn Hâm Hải, quả nhiên danh bất hư truyền, tựa như lời bà cô váy xanh nói, nơi này không chỉ thuần túy là một khách sạn, càng giống là một khu giải trí, bên trong không chỉ có nơi dừng chân ăn cơm, còn có quán bar, phòng khiêu vũ, phòng hát và một loạt phương tiện giải trí.
183 Rồng và phượng, luôn là vật tổ tượng trưng của Hoa Hạ, những vật dụng thời cổ trong cung đình đều khắc hình rồng và phượng, những bình dân là không thể dùng, nếu dùng sẽ bị quy vào tội có mưu đồ phản nghịch.
184 - Em cảm thấy duyên phận mà người Nước cộng hoà các anh thường hay nói là một thứ vừa hư ảo lại thực tế, nếu chính anh không nắm chắc cơ hội, thì cơ hội đánh mất duyên phận sẽ càng lớn, nếu anh có lòng muốn giữ lại nó, có thể đem duyên phận nắm chặt hơn.
185 Ngón giữa của Tiêu Thần trong nháy mắt bắn ra thêm bốn cái ngân châm, đạp trên hình S bay về phía người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên cũng không phải ngồi không, đem chăn lông trong tay mạnh mẽ ném về phía Tiêu Thần, ngân châm ở ngón giữa của Tiêu Thần bay ra ngoài, “ Rẹt “ một tiếng, chăn lông bị ngân châm chia làm mấy miếng rơi trên mặt đất, người đàn ông trung niên không thành công, cũng đã bật ra khỏi giường.
186 Hình dáng thu nhỏ của Tiêu Thần nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, bay về phía bên trái, đồng thời ném ra tám cây kim, “ Bằng! “ “ Bằng “ vệ sĩ thấy tình thế như vậy liền bóp cò súng, đáng tiếc tốc độ của Tiêu Thần quá nhanh, hơn nữa sau khi co xương, thân hình càng thêm linh hoạt, rất nhanh liền lẻn đến tường vây bên cạnh, một nhảy lấy đà, nhảy ra khỏi Sơn trang Long Đằng.
187 Đại học Bắc Kinh, là trường đại học hàng đầu quốc gia, cũng là một trong những trường đại học tổng hợp thành lập sớm nhất trong nước.
188 Cô gái dáng người cao gầy, cao hơn Uông Tiểu Kỳ chừng nửa cái đầu, phỏng chừng phải cao đến một thước bảy, thân mặc một chiếc váy cao bồi màu lam, lưng đeo một chiếc túi sách nhỏ màu phấn hồng.
189 - Hóa ra là thực sự có quen biết sao?Bảo vệ trẻ tuổi thở dài:- Hơn nữa quan hệ còn không tầm thường, có vẻ như là người yêuBảo vệ trẻ tuổi cũng không phải là tên ngốc, hơn nữa hoa hậu giảng đường Uông Tiểu Kỳ còn dám làm ra động tác ôm nhau thắm thiết như vậy ngay trước công chúng, ách, vậy thì không có cái quan hệ đó mới là gặp quỷ rồi, nhất là cái tiếng khóc như oán phụ khuê phòng kia, xem ra Uông Tiểu Kỳ đúng là có oán niệm khá xâu với người anh em kia rồi.
190 - Chậc chậc, ôm hôn nhau ngay trước mặt mọi người, thật khiến người ta hâm mộ mà. Lâm Vũ Đình cười trêu ghẹo hai người Tiêu Thần. - Đều tại cậu, hình tượng của chị đều bị cậu hủy hết rồi, sau này chị làm sao còn câu dẫn mấy cậu bé được nữa.
191 'Học hải tình duyên', tên nghe cũng khá là văn nhã, bên trong có bảy tám cái bàn nhỏ cùng với hai ba cái phòng riêng. Hơn mười một giờ, vẫn còn sinh viên đang trong giờ học, khách bên trong quán cơm nhỏ cũng không nhiều lắm, mới có hai bàn nhỏ có người ngồi, đều là một đôi nam nữ đang nhỏ giọng trò truyện và cùng ăn đồ ăn, xem ra đến quán này ăn cơm đều là những đôi tình lữ sinh viên.
192 - Đúng vậy, nghe Tiểu Kỳ nói hắn thành lập chính là một nhà máy tài chính, thật sự là rất trâu rồi. Lâm Vũ Đình cũng có chút khó chịu.
193 Ăn xong bữa cơm này đã là gần một giờ chiều, khi ra khỏi 'Học hải tình duyên' Tiêu Thần muốn mang theo hai cô gái đi gặp Hoắc Ân. Nhưng mới vừa đi tới phố mua sắm ở đầu đường, ba người Tiêu Thần đã bị bốn năm tên nam sinh ngăn cản lại.
194 Chưa đến một phút, toàn bộ năm người Vũ Chiến Thiên đã bị thương ngã xuống đất, bị thương nặng nhất phải kể đến Vũ Chiến Thiên và người nam trẻ ngay từ đầu đã muốn ra mặt kia rồi, những học sinh xung quanh nhìn thấy kêu một tiếng thỏa mãn, bình thường chỉ nghe nói người Vũ Chiến Thiên ức hiếp người khác, không nghĩ rằng hôm nay Tiêu Thần cùng Uông đại mỹ nữ vừa ra tay, trong nháy mắt đã giải quyết xong mấy tên súc vật này, có một số học sinh đã từng kết thù với mấy tên này, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.
195 Năm kia, Hoắc Ân tham dự một diễn đàn khoa học kỹ thuật cấp cao của nước M, là do Môn Thần Hoa Hạ cùng đi tới đó, lần đó gặp sát thủ đặc biệt của nước ngoài, là Tiêu Thần cứu lão già này một mạng, chỉ có điều sự việc đã xảy ra cách đây hai năm rồi, lúc ấy Tiêu Thần mới mười lăm tuổi, cũng không có cao lớn như bây giờ, khiến Hoắc Ân lập tức không nhận ra.
196 Vốn định lại đấu một trận để dạy một bài học, nhưng do Hoắc Ân cầu xin quá nên Tiêu Thần cũng thôi không truy cứu nữa, chỉ cảnh cáo một chút thôi, để Hoắc Ân quản giáo tốt Vũ Chiến Thiên.
197 - Sau đó thì thế nào? Ông Hoắc có sao không?Lâm Vũ Đình rất kích động, không biết bàn tay nhỏ bé của mình đang bị Tiêu Thần nắm chặt, còn đang bị bạn học Tiêu Thần chà tới chà lui nữa.
198 - Đây là bạn trai tớ thì tốt rồi. Lâm Vũ Đình cười nói. - Đây là bạn trai của chị Tiểu Kỳ, Tiêu Thần. - Ồ, thật ngại quá. Dương Dao Dao hé đôi môi nhỏ nhắn cười nói.
199 “Tuy nhiên theo lý mà nói, Tiểu Kỳ hẳn đã quen với Tần Khác Thủ từ lâu rồi nha, chẳng lẽ Tần Khác Thủ còn không biết tính cách của nàng?”Tiêu Thần nghĩ thầm nói, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, dựa vào quan hệ của Tần Khác Thủ và Uông Truyền Hùng, dù thế nào Tần Khác Thủ cũng không nên hoài nghi nói Uông Tiểu Kỳ sao chép đề tài của người khác, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, đó chính là có người hãm hại Uông Tiểu Kỳ.
200 - Tiêu Thần!Dương Dao Dao và Lâm Vũ Đình khẩn trương tiến lên giữ chặt Tiêu Thần, người này tuy rằng đáng giận, tuy nhiên lại là ông chủ một xí nghiệp lớn, đắc tội ông ta, cũng không có quả ngon để ăn!- Được! Bố nhớ kỹ mày rồi!Người đàn ông trung niên bụm mặt, căm tức nhìn Tiêu Thần, muốn động thủ đánh trả, nhưng vừa nhìn thấy khổ người của Tiêu Thần, lập tức từ bỏ ý định này.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50