161 - Tiểu Ngân, vậy chúng tôi chờ anh ở thành phố Lĩnh Hải. - Ừ, chúng ta chờ anh lần sau lại đến. Nhưng dù thế nào cũng phải giữ lời à. - Vậy tôi đây lần sau lại cùng anh trao đổi về chuyện bao dưỡng, Tiểu Ngân không nên quên tôi đấy, tôi là kêu Cam Thúy Hoa.
162 Từ Lĩnh Hải đến Bắc Kinh, phải bay gần ba tiếng, lúc đầu Tiêu Thần mua chỗ khoang phổ thông, có thể sau khi lên máy bay mới hiểu, hoá ra không phải là không có chỗ khoang hạng nhất, mà là khoang hạng nhất bị Thượng Dật Ngân gã xúc sinh này bao hết, may thay gã này cũng có chút lương tâm, vừa lên máy bay đã mời hắn vào khoang hạng nhất.
163 - Lấy một mạng đổi một năm tự do! Thượng Dật Ngân thấp giọng gằn lên từng tiếng quát. - Một năm đổi một mạng? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra! Tiêu Thần quát, hai người này đều điên rồi sao? - Tổ chức không thể đồng ý tôi và chị Hoa Hồng rời khỏi giới sát thủ, nhưng đồng ý cho chúng tôi thời gian tự do một năm, cho phép chúng tôi sống cuộc sống giống như người bình thường, nhưng một năm sau, cái mạng này của chúng tôi phải trả lại cho tổ chức! Thượng Dật Ngân giận dữ nói, vốn cuộc sống của người trong giang hồ không thể do mình quyết định, đã gia nhập giang hồ, bảo tôi rời khỏi như thế nào, muốn rời khỏi thì phải đem mạng giao ra đây! - Sao thế được chứ? Tiêu Thần hỏi.
164 Thời điểm khi Tiêu Thần mở mắt ra, đã không phải là khoang hạng nhất trên máy bay nữa rồi, mà là ở trong một gian phòng nhỏ mờ tối, phòng không lớn, hơn mười mét vuông, trong phòng chỉ bày biện một bàn gỗ hình vuông, không có thứ gì khác, vách tường cũng là vách tường thép trống không, chỉ có điều ở trên trần nhà cao 6m có một cửa sổ khoảng nửa mét vuông.
165 Ở trong “ Cầm Long Bí Điển “ tìm kiếm hơn nửa giờ, Tiêu Thần cũng không tìm được công pháp gì nâng cao bộ pháp thoát ra ngoài, ngược lại là tìm được một tiểu bộ pháp có thể dùng “ Cầm Long Quyết “ để hỗ trợ, chính là Hồi Thân Bộ.
166 Mấy con sói này rất xui xẻo, vốn tưởng rằng có thể ăn một bữa no nê, không ngờ lại bị người khác ăn thịt. Tiêu Thần coi như còn hiền hậu, hắn chỉ giết một con sói già nhất trong đàn, còn cho bầy sói kéo dài hương hỏa.
167 Lang Vương truy đuổi trong chốc lát, thấy Tiêu Thần là người có thể nhẹ nhàng luồn lên nhảy xuống, cũng không dám khinh thường, nó đang cách xa Tiêu Thần hai mét rưỡi.
168 Cũng may gần trăm con sói còn lại cũng không uy mãnh như mấy con kia, thấy nhiều đồng bọn đều ngã xuống xung quanh người này như vậy, chúng nó cũng bắt đầu sợ hãi, nhất là ngón giữa của Tiêu Thần còn nắm mười kim châm, trong đêm tối lờ mờ ánh lên, Sói cũng không dễ dàng tiến lên, sợ mình bị kim châm chết tiệt kia bắn trúng, Tiêu Thần bắt được điểm tâm lý này của chúng nó, mạnh mẽ bước vài bước về phía trước, Sói sợ tới mức lùi ra bên ngoài vài bước, Tiêu Thần lại đi thêm một bước, Sói lại lui bốn năm bước.
169 Một con đại lục xà có lẽ có thể ứng phó được, nhưng để đối phó với hai con đại lục xà rất phiền toái, hơn nữa thêm một Xà Vương và một con đại lục xà cấp lớn, ách, bạn học Tiêu Thần phiền toái rồi.
170 ‘Răng rắc tít tách’Bốn chữ dùng để hình dung trạng thái bây giờ của Tiêu Thần rất thích hợp, nọc độc chạm vào da thịt bên trong của Tiêu Thần, tựa như lưu huỳnh đang giội vào da mịn thịt mềm của đàn bà, đang ăn mòn dần dần.
171 Tiêu Thần vẫn không cam tâm, trần truồng tìm kiếm hơn nửa tiếng cũng không tìm thấy bộ phi châm bảo bối của hắn, nghĩ đến Liên hoàn phi châm tác, Tiêu Thần liền cảm thấy đau đớn, nên biết, Liên hoàn phi châm tác là ám khí tấn công, là bảo bối mà đám sát thủ điên cuồng theo đuổi, cứ như vậy mà mất đi.
172 - Tao sẽ không quản con tiện nhân đó. Lý gia muốn mang nó đi thì để nó đi đi, đi rồi cho khuất mắt tao. Bà lão vô cùng kiên quyết, hất tay người đàn ông trung niên ra, người đàn ông có vẻ yếu đuối, lão bà đẩy một cái đã lùi xa mấy mét, ngã ngồi trên đất.
173 - Trên đời này còn mặt mũi nói câu này sao?Lý Vượng Tài rất khinh thường, đánh giá Lăng Bảo Tướng một chút, cười nhạo nói:- Cái thân này của anh chỉ là đồng nát sắt vụn, phơi dưới ánh nắng mặt trời cũng bốc lên mùi tanh hôi, anh còn có thể có thể diện gì nữa?- Thể diện là dùng tiền để làm ra! Vậy hơn một trăm con dê kia không phải tiền sao? Súc sinh mà nhà anh nuôi ăn dê của bà con, chặt đứt đường sống của họ, anh không lấy tiền ra, vậy thì có anh nói thế nào, anh cũng không còn mặt mũi gì!Lý Vượng Tài quát to, tên khốn này đừng xem là một chúa đất bình thường, lời nói ra lại rất có bài có bản, gắng sức làm cho Lăng Bảo Tương hướng về chuyện ăn dê.
174 Thấy con gái của mình bị người khác dẫn đi, Lăng Bảo Tương tức giận, nắm chặt nắm đấm xông về phía Lý Vượng Tài. - Đúng là không biết sống chết!Lý Vượng Tài thấy Lăng Bảo Tương vung tay đánh về phía mình, một bước nhẹ nhàng khéo léo, né sang một bên, ngay sau đó đánh một cái phía bên hông của Lăng Bảo Tương, “Á” tốc độ của Lăng Bảo Tương rất chậm, căn bản không né được đòn của Lý Vượng Tài, bị một chưởng của Lý Vượng Tài đánh trúng vào điểm yếu bên hông, bị đau, nửa quỳ nửa ngồi trên đất.
175 Vài tên lưu manh đâu đủ cho Tiêu Thần đánh vài cái, thêm vài quyền vài cước, chưa được vài phút, mấy tên đó liền ngã nhào hết với nhau. Những thôn dân xung quanh đứng nhìn trợn mắt há mồm, đều quên hết việc cướp tiền, Lăng Bảo Tương miệng há to tưởng chừng như có thể nuốt được một quả trứng ngỗng vào mồm, Lý Vượng Tài ngồi phịch trên bãi cỏ, sợ tới mức mặt không còn tí máu nào, hai chân run run.
176 - Ặc, biết…biết!Lý Vượng Tài cảm thấy mình không thể hiểu tên đại sát thần đứng trước mặt này, vội vàng nói:- Chỉ cần anh không giết tôi, bất luận là anh ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý!- Uhm, thái độ nhận sai được đấy!Tiêu Thần hài lòng gật đầu, nhìn Tiểu Thái Nhi đứng sau Lăng Bảo Tương, Tiêu Thần cười nói:- Tiểu Thái Nhi, cháu cảm thấy chúng ta nên phạt vị đại thúc này thế nào?- Cháu?Tiểu Thái Nhi không dám nhìn thẳng Tiêu Thần, giọng nói của cô rất đáng yêu, cũng giống như Tiểu Hinh.
177 Sói cát ăn thịt, số người nghe qua cái tên này rất ít, loại sói cát này bình thường sống trong rừng nhiệt đới tại châu Mỹ, tổng số chủng tộc không quá hai mươi con, là một loại động vật gần bị tuyệt chủng.
178 Từ Lý Vượng Tài lừa được 20 ngàn. Tiêu Thần giữ lại cho mình hai ngàn. Phần còn lại đều đưa cho cha con Lăng Bảo Tương. Sau đó tìm một cái hộp cho Tiểu Hoa vào đó, lại lấy một bộ quần áo không đến nỗi vá víu trong tủ tuần áo của Lăng Bảo Tương ra mặc.
179 - Trước tiên nói về tin tức xấu đi. Tiêu Thần nhấp một hớp cà phê. Hắn luôn thích đắng trước ngọt sau. - Được. Đỗ Tiểu Quyên gật đầu nói. - Tin tức xấu là, Tham Lang và Hoa Hồng đã bị Vương Thiết Lâm bắt được.
180 Chương 183: Chúng ta- Được rồi, thực sự không chịu nổi anh! Cho em ly cam vắt, gọi thêm một phần thịt bò chín tái tám phần!Uông Tiểu Kỳ nói. - A Hoa, anh muốn ăn gì? Không cần khách khí với tôi! Ngày hôm nay đã nói, em mời khách.
Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50